
n chỉ sợ Mỗ Mỗ không giữ được miệng sẽ nói cho hàng xóm láng giềng biết. Người càng già càng thích khoe khoang, Mỗ Mỗ đã mấy chục năm cũng không từ bỏ được thói quen này.
Mỗ Mỗ lầm bầm trong miệng, không quá vui mừng: “Ta cũng phải già rồi nên hồ đồ, cái gì cũng nói lung tung.”
Vân Cẩn thấy Mỗ Mỗ run rẩy chỗng gậy đi ra ngoài, vội vàng chạy theo đỡ đằng sau: “Mỗ Mỗ bà làm gì đã hồ đồ, trong nhà chúng ta bà chính là người anh minh nhất.” Mỗ Mỗ nhìn cháu gái chớt chớt mắt.
“Cháu ngoan, trời sinh đã có dung mạo, là mệnh phú quý, tương lại sẽ gả được cho một người chồng tốt, không giống Mỗ Mỗ, mệnh bạc, chưa đến ba mươi tuổi mà đã phải một mình nuôi con, còn phải bắt mẹ con cũng phải khổ theo.” Mỗ Mỗ kéo cháu gái ngồi trên salong.
“Cháu làm gì có dung mạo đẹp cơ chứ, vừa mập lại vừa đen.” Vân Cẩn rất tự ti với màu da của mình. Từ nhỏ đến lớn cô đặc biệt đều hâm mộ những bạn gái có nước da trắng hồng.
“Cháu nào có đen, không đen chút nào cả, cũng không quá mập, gầy quá mới khó coi chứ, những người cằm nhọn đều là mệnh bạc, mặt tròn mới là phú quý, trước kia những gia đình giàu có muốn cưới con dâu đều phải chọn tướng phú quý, cằm nhọn vừa nhìn thì biết đó là hạng hồ ly tinh, không được nhà chồng thích.”
Khi còn trẻ Mỗ Mỗ đã từng có giai đoạn đi biểu diễn ở không ít những nhà có tiền, qua quá trình quan sát bèn đưa đến một kết luận, những người mặt nhọn chỉ có thể làm vợ lẽ còn những người mặt tròn mới có thể làm vợ cả.
Vân Cẩn cười nói: “Bà à, đấy là chuyện của mấy trăm năm về trước rồi, hiện tại không còn như vậy nữa rồi, con trai bây giờ đều thích con gái trắng gầy.”
Mỗ Mỗ xem thường: “ Cháu cũng không phải con trai làm sao cháu biết được con trai nghĩ như thế nào, gầy có cái gì tốt, người không được hai lạng thịt, sinh con cũng không có sức. Muốn da trắng cũng không phải không có cách, cháu đợi ta tìm cho cháu một thang thuốc, trước kia bà có nghe nói đó là phương thuốc truyền ra từ trong cung, Từ Hi Thái Hậu đều dùng toa thuốc này.”
Mỗ Mỗ đi vào nhà tìm phương thuốc, Vân Cẩn cũng không quá quan tâm , về phòng mình xem lại kịch bản. Đang chuẩn bị đi ngủ, Mỗ Mỗ đẩy cửa đi vào, mang một quyển sách đã ố vàng bỏ vào tay Vân Cẩn: “Ừ, chính là cái này, là phương thuốc trong cung.”
Vân Cẩn vừa nhìn, bên trên là dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo in trên giấy nến, cái gì mà điều chế bí truyền, có lẽ đã có từ rất lâu rồi, chữ in trên đó không còn nhìn rõ nữa, mở ra xem một chút trong đó có một tờ giấy viết phương pháp điều chế trân châu phấn.
Ngược lại có chút ý nghĩa, bình thường không dễ gì tìm được, cô cảm ơn Mỗ Mỗ, cẩn thận mà nghiên cứu phương thuốc trong sách, phát hiện đúng là mĩ phẩm dưỡng da rất tốt, Từ Hi Thái Hậu dùng trân châu phấn bảo dưỡng da, cái này trước kia cô có nghe mọi người nói qua.
Quả nhiên như Vân cẩn đoán, cả nhà rất nhanh đều biết chuyện cô và Đinh Kiêu yêu nhau, Mạnh Tiểu Bạch còn sung sướng nhảy lên nhảy xuống, một lần nữa bày tỏ nó đã sớm nhìn ra Đinh Kiêu rất thích hợp làm anh rể của nó, đã sớm nhìn chị mình là số được làm thiếu phu nhân, nó giơ cả hai chân hai tay ủng hộ chị mình đem anh rể giải quyết, vì thế nó đồng ý vô điều kiện cung cấp các vật chất và tinh thần để ủng hộ.
Đưa cho Vân Cẩn một cái thẻ, Mạnh Tiểu Bạch lấy lòng chị mình nói cho chị mình thích cái gì thì mua, mặc dù tài sản của nó chỉ có mấy triệu nhưng chị nó còn quan trọng hơn, tiền của hắn chính là của chị, chị thích dùng thế nào cũng được.
Vân Cẩn đối với việc em trai mình nịnh hót cũng hiểu rõ, nó hiện tại , thúc đẩy hôn sự này, làm như vậy là để leo lên quyền thế nhà họ Đinh , vì mình dẫn đường, đứa nhỏ Tiểu Bạch này chính là cái gì cũng tốt, chỉ là quá thông minh , đến mức cái gì cũng tính toán, không còn nhân phẩm nữa.
Vậy mà, Vân Cẩn cũng không từ chối nó, nó ân cần , hai chị em ruột, nó nguyện ý đư tiền cho mình dùng, mình cũng chẳng có lý gì mà không dùng, coi như nó đang cống hiến cho gia đình.
Tiểu tử này bình thường giữ tiền rất chặt, mấy đời bạn gái cũng không lấy đi được của nó được nửa phân tiền nhưng vẫn không ít cô gái ngã vào lòng nó, ai nói bề ngoài của con trai là không quan trọng, Mạnh Tiểu Bạch đẹp trai xuất chúng như vậy,con gái theo đuôi nó đếm không xuể, huống chi nó còn có mồm mếp lém lỉnh đến xác chết rồi nó còn có thể nói cho vùng dậy.
Tỉ mỉ ăn mặc, Vân Cẩn mong rằng mình có thể làm Đinh Kiêu và đám bạn của anh nhìn không chớp mắt, nhưng không ngờ, vầ sau khi đi cùng Đinh Kiêu mới phát hiện mình mãi chỉ là vịt con xấu xí.
Trong cái giai cấp này, mĩ nữ nhiều như mây, mỗi người một vẻ đẹp, hơn nữa còn có gia thế tốt, những chuyện họ nói Vân Cẩn một câu cũng không hiểu, chỉ có thể thấy họ giống như đầm rồng hang hổ, trước kia cô đối với những người có tiền cũng không quan tâm, bây giờ tiếp xúc mới phát hiện các cô ấy xa xỉ vượt quá mức bình thường mà cô không thể nào tưởng tượng nổi.
Tùy tiện mua một cái vòng tay cũng là ba trăm vạn, Vân Cẩn nhìn mà đến choáng váng, số tiền đó cả đời cô cũng không kiếm được không nói làm gì, chỉ sợ ngay cả đoàn kịch cũng không kiếm được số tiền nhiề