Pair of Vintage Old School Fru
Hoa Đào Rực Rỡ

Hoa Đào Rực Rỡ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325130

Bình chọn: 7.5.00/10/513 lượt.

thế nào.

Vân Cẩn nản lòng thoái chí, cũng không thèm nhìn lâu.

Tỉ Mỉ về đến nhà đem mọi chuyện kể cho ông xã nghe, Lục Thành Khang chậc lưỡi một tiếng: “Xem ra hai người bọn họ không còn cơ hội cứu vãn nữa rồi, chị họ em đã thất vọng cực độ với Đinh Kiêu rồi, một người phụ nữ chỉ có thất vọng cực độ với một người đàn ông mới có thể thở ơ như vậy, nếu không nhất định sẽ phải gào khóc đòi tự tử.”

Tỉ Mỉ rũ rũ đầu: “Có ai nói không phải đâu, mà em cũng có thể cảm thấy chị họ em nhất định đau lòng rất nhiều, Đại Thành, anh nói xem tại sau Đinh Kiêu đã lâu như vậy mà chẳng có tiến bộ gì cả như thế, sao lại không giống anh, anh nói không đi chơi thì sẽ không đi chơi, thế mà anh ấy lại nhiều lần nuốt lời như vậy.”

“Làm sao em biết anh thành thật, cũng chỉ có em ngây thơ dễ lừa thôi.” Lục Thành Khang cố ý trêu đùa cô.

Hai tay Tỉ Mỉ đặt trên bụng. làm bộ muốn đấm bảo bảo,dọa Lục Thành Khang sợ hãi vội vàng ngăn cản cô lại, nha đầu này nhà bọn họ khi đã phát rồ thì chuyện gì cũng có thể làm được, hung dữ với anh đã đành ngay cả bảo bối của anh cũng không mềm lòng.

“Tiểu tổ tông của tôi ơi, em lại bị bệnh gì đó, đây là máu mủ của chúng ta đó, em có thể nhẫn tâm hạ độc thủ với nó sao?” Đối với sự tùy hứng của Tỉ Mỉ Lục Thành Khang vô cùng đau lòng.

Tỉ Mỉ quệt miệng: “Em không phải là chị họ, mềm lòng với đàn ông, nếu anh mà không dạy nổi…em sẽ giết con trai anh, dù thế nào đi nữa đây cũng là tinh trùng của anh, tương lai nhất định sẽ giống anh, em sẽ cho nó thành một cục thịt nát, rồi xả theo cống thoát nước.”

“Đúng là một phụ nữ điên, em mà dám động đến một cọng lông của con an, anh nhất định sẽ đấm anh, cho em trở thành một người ngu ngốc.” Lục Thành Khang nắm tay Tỉ Mỉ, không cho cô động tay động chân với mảu mủ của mình.

Tỉ Mỉ làm nũng nói: “Muốn không chọc giận em thì làm mì sốt tương cho em đi, em lại đói bụng rồi.”

Lục Thành Khang dở khóc dở cười, đối với sự biến hóa cảm xúc nhanh chóng của phụ nữ như vậy cũng không có cách nào: “Anh không biết phải nói gì với em nữa, trong nhà có hai bảo mẫu phục vụ em ăn uống để em bổ sung dinh dưỡng, em lại cả ngày chỉ thích ăn mỳ sốt tương, mì sốt tương thì có gì tốt cơ chứ, em đúng là có phúc mà không biết hưởng.”

Tỉ Mỉ khẽ vuốt ve khuôn mặt anh: “Biết làm sao được ai bảo mì sốt tương ông xã em làm là ngon nhất, trong đó có chứa cả tình cảm của anh tất nhiên là phải khác chứ, làm sao có thể làm ra được mùi vị giống nhau, em vừa nhìn thấy chị họ và anh rể như vậy, có cảm giác ….ko còn tin vào tình yêu nữa, enh đừng để em mất đi niềm tin với đàn ông.”

Lục Thành Khang cười cười, đứng dậy đến phòng bếp làm mì sốt tương cho Tỉ Mỉ ăn, vừa đi còn vừa nói: “Nói như thật vậy.”

Tỉ Mỉ kêu lên: “Đúng là em nói thật mà, cảm giác thật mệt mỏi, anh đã tự mình gieo một sinh mệnh vào trong bụng em rồi, thì anh cũng phải làm mì sốt tương cho vào bên cạnh để lấp đầy cho dạ dày em mới được.”

,

“Phải phải, anh sợ em rồi, biết là cái miệng em lợi hại rồi, anh cho thêm thịt băm vào mì nha.” Tiếng Lục Thành Khang dưới bếp vọng lên, bảo mẫu đang cán bột, độ mạnh phải vừa đủ thì mới vừa miệng với bà cô nhỏ của nhà họ.

Tỉ Mỉ nhìn anh, cầm lấy một chùm nho, cảm thấy thỏa mãn vì mình có một ông xã tài giỏi.

Lục Thành Khang bận rộn nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc mắt nhìn người vợ xinh đẹp đang ăn nho trong phòng khách, trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng, nếu không phải là anh chơi đủ rồi muốn làm lại thì cô cũng không đủ trình độ đánh gục anh.

Nhiều năm như vậy. yêu anh vì tài, vì quyền, vì diện mạo thiếu gì phụ nữ muốn gả cho anh, trong đó cũng không thiếu những người yêu anh đến chết đi sống lại, nhưng cô lại xuất hiện vừa đúng lúc, nhìn tuổi của cô anh cũng phát hiện ra đã đến lúc mình cần có một mái nhà, chính vì vậy mà cuộc hôn nhân này cứ như vậy mà nước chảy thành sông ( ý nói thuận lợi).

Cũng có lúc Lục Thành Khang nghĩ lần đó trên xe rốt cuộc là Tỉ Mỉ là người bị thiệt hay người đó chính là anh?

Trong lòng Vân Cẩn tràn đầy tâm sự đi về nhà, ngồi trên ghế salon, nước mắt cô không tiếng động rớt xuống. Vốn tưởng Đinh Kiêu đã suy nghĩ lại, nào biết anh vẫn như cũ, cô cũng không thể nghĩ ra lý do gì để lý giải được hành động của anh nữa.

Bạch Ngọc Tiên ôm cháu ngoại từ phòng ngủ đi ra, thấy con gái thì ngạc nhiên hỏi: “Con làm sao vậy? Không phải ra ngoài cùng Tỉ Mỉ ăn cơm hay sao, sao trở về tâm trạng lại không tốt?”

“Không có chuyện gì đâu mẹ, mẹ cứ để Tung Tung đấy cho con, trời cũng không còn sớm nữa, mẹ mau về sớm nghỉ ngơi đi.” Lúc này Vân Cẩn không muốn nói tâm sự của mình cho bất kỳ ai.

Bạch Ngọc Tiên nhìn bộ dạng con gái mình không hiểu tại sao nhưng cũng không hỏi nhiều, thật ra thì không cần hỏi bà cũng có thể đoán được nhất định là chuyện có liên quan đến cha Tung Tung.

“ Mẹ, tại sao ba không về?” Tung Tung chạy lên trước túm lấy quần áo mẹ hỏi.

“Mẹ cũng không biết, chắc ba con làm thêm giờ.” Vân Cẩn dỗ con, cũng không muốn ở trước mặt con nói xấu ba nó, truyền những tật xấu của ba nó cho nó.

“Vậy mẹ gọi điện thoại đi.” Tung Tung cầm lấy điện thoại trên bàn