
ện cùng ta, có người muốn cản đường ta, tất cả đều bị ta gạt ra. Tiểu Mai và ta là tỷ muội. . . .
Ta cố gắng chạy thật nhanh, không biết nàng có chuyện gì mà không quản ngại vết thương chạy tới Ngưu Trang tìm ta, chắc hẳn là có chuyện nghiêm trọng.
Trước cửa Phấn Đại chật ních người, Tiểu Toàn tách đám người mở ra một đường cho ta, sau đó dẫn ta tới phòng.
Nghênh đón ta là mùi máu, Tiểu Mai đang ôm bụng nằm trên giường nhìn chằm chằm ta đang bước tới. Y phục màu trắng bay phất phới theo gió, trên người nàng loang lổ vết máu, màu đỏ và trắng hòa quyện vào nhau trông thật đáng sợ.
Ta hít một ngụm khí lạnh, Tiểu Toàn bên cạnh đỡ ta bước tới, ta chạy hai bước liền quỳ sụp dưới xuống đỡ lấy nàng.
“Tiểu Mai, ngươi đây là. . .có chuyện gì?”
“Chúng ta. . . .bị. . . .bị. . . .” Tiểu Mai nói không được, từ trong miệng phun ra một ngụm máu. “Diệt tộc. . .này. . . .cái này cho ngươi. .. .” Nàng run run hai tay, từ trong lòng ngực lấy ra một đồ vật đưa cho ta, nhưng được một nửa lại thả tay xuống, nhẫn ngọc kia tượng trưng cho tộc trưởng, quyền lực cao nhất trong tộc ta, rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh giòn tan.
Tiểu Mai không thể sinh ra đứa con mà đã chết, chết trong lòng ta, chết không nhắm mắt.
Edit: Rika
Bất tri bất giác mùa hè cứ trôi qua như thế, ánh mặt trời dần dần hiện lên. Người xưa nói đúng, cuối thu trời nắng rất gắt.
Ta tìm một huyệt động trong núi Thiên Lam, đem thi thể của Tiểu Mai đặt trong đó, ta cũng ở trong đó cùng nàng. Thời điểm Lô Dĩ Ngôn tìm thấy ta đã là buổi chiều của bốn ngày sau.
Hắn ngồi xổm bên cạnh ta đem đầu tóc rối của ta chỉnh lại gọn gàng, sau đó lại mang khăn tay ra lau mặt ta: “Mật nhi, chúng ta trở về, được chứ?”
Ta đưa đôi mắt trống rỗng nhìn Tiểu Mai, nắm tay nàng ấy, lắc lắc đầu.
“Mật Nhi, người chết không thể sống lại, chúng ta chôn cất nàng ấy, để cho nàng ấy an nghỉ đi. . . .”
“Không phải, chúng ta là người của Tiên tộc, chúng ta là bộ tộc được thần tiên chiếu cố, ta nhất định có biện pháp cứu sống nàng, ta không thể vứt bỏ nàng, ta không thể vứt bỏ nàng. . . .”
“Chung Mật Nhi!” Lô Dĩ Ngôn đột nhiên nổi giận lắc lắc bả vai ta: “Ngươi mau mau tỉnh lại đi, nàng ấy đã chết! Ngươi tới mà nhìn, tới mà nhìn đi! Thân thể của nàng đã bắt đầu thối rửa! Ngươi đến tột cùng là muốn tra tấn bản thân mình tới khi nào?”
Tiếng của hắn rất lớn, trong sơn động vang vọng lại âm thanh của hắn, làm màn nhĩ ta đau, trong đầu cứ lặp đi lặp lại một câu “Nàng ấy đã chết”. Ta quay đầu nhìn thấy thân thể của Tiểu Mai đã gần như nhận không ra, gió thổi tới, một mùi vị tanh tưởi hôi thối, ta dựa vào vách đá kịch liệt nôn mửa.
Lô Dĩ Ngôn đỡ lấy thân thể ta, một bên vỗ vỗ lưng ta để ta giảm bớt rồi nhẹ giọng nói : “Mật Nhi, sinh lão bệnh tử là quy luật của tự nhiên, ngươi hãy bình tình mà đối mặt”
Ta cúi đầu, đôi mắt rưng rưng nhìn chằm chằm Lô Dĩ Ngôn: “Ta nghĩ, ta nghĩ có lẽ còn có biện pháp, Lô Dĩ Ngôn, cả gia tộc ta đều bị giết sạch, Tiểu Mai là thân nhân cuối cùng của ta. . . .Có lẽ, ta sẽ cố gắng một chút, ta sẽ cố gắng cứu nàng. . . .Ta cuối cùng sẽ có biện pháp. . . .” Đột nhiên ta nhìn chằm chằm Lô Dĩ Ngôn ngây ngẩn cả người, trong đầu của ta hiện lên một thân ảnh.
Ta cư nhiên đã quên còn có Chung Ngô Lê, nàng tuy rằng đã chuyển thế, nhưng nàng ta vẫn có thể lưu giữ được trí nhớ cửa nàng và Cừ Cử, như vậy nhất định nàng sẽ nhớ rõ truyền thuyết cải tử hồi sinh của Chung Ngô tộc. Cho dù truyền thuyết kia không có thực đi chăng nữa, ta vẫn nguyện ý thử một lần.
Không chú ý tới hành động ngăn cản của Lô Dĩ Ngôn, ta chạy ra khỏi sơn động, hướng tới Dạ Viên mà chạy đi. Lúc chạy qua Phấn Đại, ta nhìn thấy có một thân ảnh, nhưng ta cũng không dừng lại ─── thẳng đến khi ta chạy tới cửa Dạ Viên thì nghe một trận tiếng đàn. Thanh âm này ta rất quen thuộc, vài lần ta nằm mơ thấy mà bừng tỉnh ───
Ở Vương Trang, chính tiếng đàn này đã khống chế tinh thần của ta!
Suy nghĩ hỗn loạn trong đầu ta nháy mắt bỗng nhiên an tĩnh lại, thật giống như sự ồn ào náo nhiệt bỗng dưng bị một cái hộp chụp lại, im bặt. Ta nắm chặt váy, chậm rãi bước vào Dạ Viên, quanh thân ta nổi lên một vòng kim quang, ở dưới trời chiều lòe lòe tỏa sáng, ta biết, đây là tiên chướng của Cừ Cử đang bảo hộ ta.
Bước qua hàng rêu xanh, xuyên qua một cái ao, xuyên qua một đài nghỉ chân, ta lặng yên nhìn chỗ yên lặng nhất trong viện, trong đình, một thân áo trắng như tuyết, mỉm cười, thiên kiều bá mị.
“Như thế nào lại là ngươi?”
Nàng ta không nói gì, hơi vuốt vuốt cằm rồi sau đó tiếp tục đánh đàn. Gió nhẹ phất qua, một vài cánh hoa trên ngọn cây phiêu tán rớt xuống nhẹ nhàng dừng ở trên đầu vai của nàng ta, hòa cùng tuyệt thế dung nhan của nàng ta.
Lấy ngọc làm thân, lấy sợi tơ của trời làm dây, Cừ Cử đã miêu tả đàn Phục Hy như vậy.
Ta đã từng tưởng tượng ra đàn Phục Hy rực rỡ sáng chói, hiện giờ nhìn thấy, quả nhiên là tuyệt mỹ, cùng với đôi bàn tay trắng nõn càng tăng thêm vẻ rực rỡ của cây đàn.
Khúc nhạc từ từ vang lên, cánh hoa bay đầy trời.
Mộ khúc kết thúc, rốt cục nàng ta ngẩng đầu lên nhìn ta: “Chung Ngô Mật, h