
ào có thể có được năng lực khống chế ?”
Ta dùng sức chọc vào giữa bấc đèn, quyệt thở ra khí.”Cho nên, chàng phải rời khỏi đây một vài ngày để đi điểu tra về đàn Phục Hy sao?”
Cừ Cử gật gật đầu, cúi đầu cởi xuống đôi Ngọc Linh Lung bên hông, đi đến bên cạnh kéo ta đứng lên, hắn cúi xuống nhẹ nhàng buộc chúng ở bên hông ta, ta ngửi hương thơm phát ra từ người hắn, dần dần thất thần.
“Nha đầu, một đôi Ngọc Linh Lung này theo ta nhiều năm, việc này hung hiểm khó liệu, nếu ta không thể trở về, chúng nó liền tặng cho ngươi làm vật tưởng niệm…”
Tay của ta run mạnh làm tắt ngọn đèn, xung quanh nhất thời tối đen.
Môi ta run run nói không nên lời, nước mắt chậm rãi từ trong vành mắt tràn ra chảy giọt trên má. Trong bóng đêm, khóe môi đột nhiên lạnh lẽo, Cừ Cử nhẹ nhàng mà hôn ta. Hắn hôn hai má ta, nước mắt của ta, sau đó dựa vào đầu vai ta nhẹ nhàng an ủi.
Hắn nói, nha đầu, đừng khóc…
Edit: Loli
Beta: Rika
Một đêm này ta ngủ thực không yên ổn, ở giữa có vài lần bi ác mộng làm thức giấc, mỗi lần mở mắt ra đều có thể nhìn thấy thân ảnh Cừ Cử đứng lặng bên cửa sổ, cứ lặp lại như thế, cuối cùng cũng chịu đựng được tới khi trời sáng
Sáng sớm khi ta tỉnh dậy Cừ Cử đã sớm không còn ở đó, nước trà trên bàn đã nguội lạnh,cuối cùng ta cũng không biết lần này hắn sẽ rời đi bao lâu. Ta trở dậy búi một búi tóc đơn giản rồi đeo giầy định quay về Phấn Đại.
Bên hông truyền đến một trận tiếng vang thanh thúy, ta cúi đầu, một đôi Ngọc Linh Lung màu trắng như ẩn như hiện bên trong lai quần . Nhẹ nhàng nắm trong tay, ta vốn tưởng sẽ nắm là một mảnh ngọc lạnh lẽo nhưng không ngờ vẫn còn xót lại nhiệt độ cơ thể ấm áp.
Hắn nói, nếu hắn không trở lại, đây liền lưu lại cho ta làm kỉ niệm…
Hắn, thật sự sẽ không quay trở lại sao…
Ta cảm giác máu toàn thân mình đang chảy chậm lại, chân tay càng ngày càng trở lên lạnh lẽo.
Ta đột nhiên nhớ tới, có lẽ hắn trước khi đi cũng nói qua một ít với A Lê, vì thế cuống quýt ta nhấc váy chạy tới cửa phòng khách. Giờ phút này, ta không quan tâm A Lê là tình địch của mình , không quan tâm nàng lừa ta làm canh cá, ta chỉ muốn biết Cừ Cử trước khi đi đã nói điều gì, như vậy, cho dù sau này gặp nạn ta cũng có thể đi tìm hắn, tuy rằng trong lòng ta thập phần hiểu rõ, một việc nếu ngay cả Cừ Cử đều không giải quyết được, vậy ta đi cũng chỉ là vật hy sinh.
Vừa mới đi tới cửa, cửa phòng đột nhiên bị đẩy vang. Đúng lúc ánh mặt trời chiếu vào, thân ảnh người tới liền chiếu bóng rõ ràng trên cửa, ta thấy trên đầu nàng kia cài cây trâm nhỏ dài, thân thủ ngăn cửa phòng.
A Lê đứng ở cửa nhìn ta, trong nháy mắt nụ cười sáng lạn trên mặt nàng liền động cứng lại.
“Ngươi? Ngươi sao lại ở trong này?” Nàng cau mày nhìn ta chằm chằm, sau đó kiễng chân lưới qua ta tiến vào bên trong phòng nghỉ, như vậy cực kỳ giống người đàn bà đi bắt kẻ thông dâm, đương nhiên, so với các nàng, A Lê hết sức tao nhã.
“Không cần nhìn, hắn không có ở đây.” Một chút ánh mặt trời chiếu vào trên mặt ta, rất chói mắt, ta nâng tay lên che nắng, sau đó híp mắt nhìn chằm chằm phản ứng của A Lê .
Nàng sửng sốt một chút,tiếp đó cau mày nhìn ta chăm chú muốn phân biệt thật giả trong lời nói của ta. Xem bộ dáng kia, hay là lần này Cừ Cử xuất hành không nói cho A Lê biết?
“Hắn không nói cho ngươi?”
A Lê xấu hổ nở một nụ cười, cuống quít che giấu thần sắc không hờn giận hiện lên trên mặt.”Nói chi vậy, ta là thê tử của chàng, chàng làm sao có thể không nói cho ta biết.”
Ta nhíu nhíu mày, sau đó cười thoải mái. Nữ nhân này sẽ không nói dối đâu. Bất quá, chuyện lần này Cừ Cử đi tìm Phục Hy không nói cho A Lê biết khiến ta thật vui vẻ . Ta mặc kệ hắn xuất phát từ mục đích gì không nói cho A Lê, nhưng mà hắn có thể nói cho ta biết làm ta cảm thấy, ở trong lòng hắn, ta là đặc biệt, vô luận là thật hay giả, đối với ta, vậy là đủ rồi.
A Lê kéo kéo góc váy, đứng ở chỗ râm bắt đầu đánh giá ta, ta bị nàng nhìn đến nổi da gà, không hờn giận nhăn lại lông mi.
“Ngươi nhìn ta làm cái gì?”
“Ân, cũng không có gì.” Ta bĩu môi, không định lại để ý tời nàng, vừa muốn đứng dậy rời đi, nàng lại nhẹ giọng mở miệng. thanh âm ôn nhuận uyển chuyển, làm cho người ta như thấm gió xuân, nhưng là lời của nàng kêu người khiến cho người nghe cảm thấy được, gió xuân này có chút lớn, có chút ô uế…
“Mật Nhi, ngươi là một cô nương có nhà cửa, lại đi ngủ ở trong phòng tướng công ta, thật không biết xấu hổ, Chung Ngô tộc chúng ta có một thiếu chủ như ngươi , khó trách xảy ra chuyện như vậy .”
Ta dừng lại cước bộ, giả bộ nhìn vẻ mặt đắc ý của A Lê , hồi lâu không có nói tiếp.
“Như thế nào? Bị ta nói xấu hổ vô cùng ? Ngay cả nói đều sẽ không nói sao?”
Ta nhẹ nhàng lắc lắc đầu.”Ta chỉ là nhớ đến một câu Cừ Cử từng nói với ta. Ngươi có biết là gì không?”
Nàng im lặng không nên tiếng, chỉ trừng đôi mắt xinh đẹp hoang mang nhìn ta. Đột nhiên ta cảm thấy tâm tình vô cùng tốt.”Cừ Cử từng nói qua: Chó cắn người một miếng vì nó là súc sinh, con người vẫn là con người, không thể sau khi bị cắn liền quay lại cắn con chó đó một miếng được. Trước kia ta thức sự vẫn không hiểu đ