
đây ta tỉnh nhanh như vậy.”
“Ngươi!”
Xem nàng tức lên tâm tình Tông Đình Tú có chút an ủi, hắn
xuy tay. “Tốt lắm, ngươi về đi ta muốn ngủ.”
“Ngươi bảo ta về là ta liền về đi?” Bị chọc tức Hướng Chủ Ân
rất bực mình.
“Chẳng lẽ ngươi muốn được một thước lại tiến thêm một sào?”
Nheo con ngươi đen lại hắn cười đến ái muôi. “Hay là ngươi tính lấy thân báo
đáp?”
“Ta phi! Ngươi cũng không phải ân nhân cứu mạng của ta.”
“ý tứ của ngươi là chỉ cần ta là ân nhân cứu mang của ngươi
là có thể lấy thân báo đáp?”
“Ngươi mơ đi!” Có thể cùng nàng nói chuyện thì bệnh tình của
hắn có
lẽ đã đỡ phân nửa, bất quá gần đay cảm mạo rất khó trị vẫn
là cẩn thận
một chút, ở lại chiếu cố hắn một đêm nàng mới có thể an tâm
một chút.
Tông Đình Tú bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu, trong long tạm
thời
kết luận: “chờ xem.” Vô luận vì sao hắn để ý đến nàng, nhưng
nếu hắn đã
bắt đầu để ý đến nàng thì nàng làm sao có thể không cần hắn?
Không biết tâm tư hắn nghĩ gì, Hướng Chủ Ân hướng hắn làm mặt
quỷ.
Thấy hắn nhắm mắt lại tựa hồ tính đi vào giấc ngủ liền không
nghĩ muốn
ầm ỹ làm phiền hắn, nàng trở lại bàn tiếp tục công việc viết
truyện của
nàng.
Nàng tạm thời để chuyện không vui sang một bên, chìm đắm
trong không gian riêng của mình bởi vì viết truyện là sở thích, thú vui của
nàng
nên nàng không phát hiện có một đôi mắt không ngưng chăm chú
nhìn vào
nàng, quấn quanh nàng.
Hai ngày sau xác định Tông Đình Tú đã có thể đi lại, ăn uống
bình
thường, nàng trả phép đi làm. Hai ngày này nàng không ở quán
nên Vương
Vũ Hoàn phải trông coi một mình. Vừa nhìn thấy hai người bọn
họ đi vào
quán hắn không khỏi cười nói: “Xem ra cảm tình của các ngươi
chuyển biến tốt lắm.”
“Tuyệt đối không như ngươi cùng Nghê đại ca.” Đi vào quầy
bar, Hướng Chủ Ân hướng Nghê Vi Nhất đang dung bữa sáng cười nhạt.
“Kia đương nhiên.” Đi ra ngoài quầy bar, Vương Vũ Hoàn nhiệt
tình vây quanh bạn tốt.
Nghê Vi Nhất không chút khách khí tạo khoảng cách với hắn,
dung ánh mắt sắc bén ép hắn ngồi nghiêm chỉnh.
“Đúng rồi, ba ngươi đỡ chưa?” Sau một trận cười đùa Vương Vũ
Hoàn mới hỏi.
“Ách……” Nàng đều đã quên chuyện này. “Cái kia……” Nàng nắm chặt
đầu
ngón tay. “Đại ca, ta có một chuyện muốn thương lượng với
ngươi.”
“Chuyện gì?”
“Chính là –.”
Ngồi bên cửa sổ Tông Đình Tú giống như không chút để ý nhìn
ra ngoài cửa sổ, lại nhìn ba người cố gắng nghe họ nói chuyện. Chờ khi Hướng Chủ
Ân đưa cà phê tới hắn thình lình hỏi: “Ngươi không phải muốn xử lý
chuyện kế mẫu?”
“Ta không hiểu ý của ngươi.” Nàng bị câu nói không đầu không
đuổi của hắn cảm thấy khó hiểu trong long.
“Kia làm gì với ngươi lão bản quay đầu tấc?”
Nàng lại sửng sốt, cuối cùng mới làm rõ tình huống. “Ngươi
nghe lén chúng ta nói chuyện.”
“Là các ngươi nói chuyện lớn quá.”
“……Vậy ngươi không nghe thấy ta muốn mượn tiền là vì ba ta nằm
viện?” Lỗ tai của hắn đúng là thính.
“Như vậy………” Hắn suy nghĩ, đột nhiên hỏi: “Một trăm vạn đủ
không?”
Hắn mơ hồ nghe được một ít, chỉ biết là nàng muốn mượn Vương
Vũ Hoàn một trăm vạn mà Vương Vũ Hoàn vừa nghe xong không nói hai lời liền đồng
ý, chính là tiềtn phải đợi hai ngày nữa mới tới tay.
Làm cho hắn bất mãn chính là chính mình rõ rang ở chỗ này,
chỉ cần quay đầu lại nhưng vì sao không tìm hắn?
“Ngươi làm sao hỏi cái này?”
“Ta cho ngươi mượn tiền, tiền mặt, hoàn toàn không cần chờ.”
Nàng nhìn hắn khó hiểu. “Làm sao đối với ta tốt như vậy?”
“Bởi vì ta muốn ngươi lấy thân báo đáp.” Hắn cười đến không
ngậm miệng lại được, ý tứ toàn là vui đùa.
“Ta sẽ kiếm tiền trả ngươi, không cần tất yếu bán chính
mình.”
“Hả, ngươi nhìn lại chính mình đi, ngươi cư nhiên cho rằng
chính
mình trị giá một trăm vạn sao?” Tông Đình Tú che miệng tỏ vẻ
kinh ngạc.
“………..Ngươi không nói gì ta cũng không bảo ngươi câm điếc.”Namnhân
này thực sự làm hảo cảm đối với hắn biến mất………bất quá có thể
cùng hắn
tranh cãi như vậy cảm giác cũng khá tốt.
Tông Đình Tú lên tiếng cười, cùng nàng hẹn chờ hắn tan tầm
thì lấy của hắn một trăm vạn, cùng nàng đến bệnh viện
Nhưng mà tối hôm đó hắn cùng Hướng Chủ Ân đi vào bệnh viện
liền thấy một việc khó hiểu đang diễn ra trước mắt.
“Xuất viện?” Hướng Chủ Ân kinh ngạc nhìn phụ thân đang chuẩn
bị hành lý, có thể về nhà.
“Không ra viện chẳng lẽ còn muốn ta ở lại nơi này?”
“Lão ba, không phải ngươi muốn phẫu thuật sao? Làm sao có thể
xuất viện?”
“Ai muốn phẫu thuật?”
“Không phải ngươi sao? A di nói tim ngươi không khoẻ cần phẫu
thuật.”
“Bậy bạ! Nàng tình rủa ta chết sao? Ta khoẻ như trâu, chính
là huyết áp cao một chút, làm sao phải phẫu thuật?”
“Nhưng là……..”
“Không tin ngươi hỏi bác sĩ.”
Hướng Chủ Ân vội vàng chạy tới hỏi bác sĩ, xác định lão ba
chính là
huyết áp hơi cao. Sau khi kiểm tra không có vấn đề gì thì tự
nhiên có
thể xuất viện.
“Xem đi, cơ thể của rất tốt, bác sĩ làm sao không thể không
cho ta xuất viện?”
Trên đường về nhà, Hướng Cường vẫn là nhịn không được oán giận
thê
tử, căn bản biến thành nguyền rủa hắn, ngược lại là Hướng Chủ
Ân không
biết tại sao Lâm Nguyệt Hà