
ự nhiên là càng mẫn
tuệ a!
Nàng lau nước miếng nơi khóe miệng Mạt Mạt, một trận gió xoáy mang theo lực đạo mạnh mẽ liền từ ngoài cửa tiến vào.
Trận gió xoáy màu bạc tiến đến gần cái nôi, bên người Tiểu Yêu liền xuất hiện thân hình cao tráng của Kích Liên Thiên.
Nàng vừa muốn ngẩng đầu, bên tai chợt nghe thấy tiếng hét. “Tiểu Yêu, tiếp lấy!”
Kích Liên Thiên vừa định thân mình, cũng không quản Tiểu Yêu có thể hay
không giữ được cái túi da nặng trịch kia, đã đem túi da nặng nề ném về
phía nàng, tiếp theo liền khom người đi đến đùa giỡn với hai tiểu oa nhi .
Mà Tiểu Yêu vừa nghe đến Kích Liên Thiên liền thét to, bỏ xuống chiếc
chuông xuyến bằng bạc -đồ chơi của của hai đứa trẻ, theo phản xạ tính
vươn hai tay ra bắt lấy, lại ngàn vạn lần không nghĩ đến nhị ca lại ném
cho mình cái túi da thật bự.
“Ôi! Thực nặng nha!”
Vốn đang quỳ gối bên cái nôi của tiểu oa nhi, Tiểu Yêu chưa kịp đứng
dậy, đã bị Kích Liên Thiên quẳng cho chiếc túi da nặng trịch, khiến cho
nàng ngã ngồi dưới đất .
Tiểu Yêu giãy dụa đẩy chiếc túi da to nặng ra khỏi người. Tiểu hổ mà
Kích Liên Thiên đang ôm ở trên khuỷu tay nhẹ nhàng vuốt ve khiến cho đám tiểu oa nhi tò mò, dè dặt đến gần.
“Nhị ca thối! Cái tui da này rất nặng nha! Muội làm sao có thể đỡ được
a? Ca còn chưa giúp muội……” Tiểu Yêu chưa từ trên mặt đất giãy giụa đứng lên đã lớn tiếng trách móc.
Đang lúc nàng không thèm để ý hình tượng lớn tiếng quát mắng, đột nhiên, vật nặng nề trên người nàng bỗng nhiên biến mất.
Tiểu Yêu nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu liền nhìn thấy, nguyên lai là Bàn
Tử Cương theo sau đi vào, thuận tay đem cái túi da đang đặt trên người
nàng lấy đi, mà đi theo phía sau Bàn Tử Cương là Đa Lâm còn có chút
thiện tâm giúp nàng đứng lên.
Tiểu Yêu một bên vỗ vỗ tro bụi dính trên váy, một bên hướng Kích Liên
Thiên ồn ào “ Nhị ca thối! Ca chơi thật quá đáng, dù sao kiếp này muội
cũng là nữ hài tử, ca một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc, đem vật nặng như vậy ném lên người muội…… Ôi!”
Mới dựa vào Đa Lâm đứng dậy, chân còn chưa thể đứng, Tiểu Yêu bỗng nhiên hô lên sợ hãi, nghiêng nghiêng ngả ngả lảo đảo, thiếu chút nữa mông
nàng lại hôn đất thêm phát nữa. “Đa Lâm, ngươi làm cái gì đột nhiên
buông tay? Ngươi……”
Tự lấy lại thăng bằng, Tiểu Yêu còn chưa mắng chửi xong, đại sảnh liền vang lên tiếng gầm rú thét giận dữ gọi Đa Lâm của An Đạt.
Nguyên lai là theo sát phía sau đám người Kích Liên Thiên đi vào cửa là
An Đạt, không dám lấy năng lực của hắn so với Kích Liên Thiên khai đao,
cũng không nghĩ muốn cùng Bản Tử Cường so đấu võ thuật, vì thế chỉ có
thể tìm tên nhỏ tuổi nhất, công phu kém cỏi nhất là Đa Lâm để xả giận
Chỉ thấy An Đạt vừa tiến đến, tay đã gắt gao giữ chặt cổ Đa Lâm, kéo hắn đang đứng cạnh Tiểu Yêu lùi ra xa, trừng mắt nhìn hắn mắng chửi. “xú
tiểu tử, ngay cả ngươi cũng dám cười ta? Dám nói ta nhắc đi nhắc lại?
Tên tiểu tử nhà ngươi chán sống rồi có phải hay không? Một ngày không
giáo huấn ngươi, ngươi liền đã quên ai là lão đại? Xú tiểu tử!”
“Đa Lâm không dám…… Không dám …… An lão lão đại ngươi mau buông tay, mau buông tay nha!”
Đa Lâm giống như vô cùng thống khổ, liều mình dùng hai tay cầm lấy cánh
tay như gọng kìm đang xiết cổ hắn, trong miệng không ngừng cầu xin tha
thứ.
Một yêu hồ nhí nhố, một người giả bộ tức giận để đùa bỡn, hai người ghé
vào cùng nhau, trời sinh chính là một cặp bài trùng, hai kẻ giở hơi
chuyên đi làm trò.
Vì thế hai đại nam nhân tựa như hai tiểu oa nhi đang nằm trong chiếc nôi bên cạnh nàng, quấn lấy nhau đùa nghịch, vẽ thành một đường rất đẹp mắt trước khi ngã xuống dưới chân Kích Liên Thiên, bỏ qua một bên đĩa điểm
tâm thơm nức ở trên bàn.
Bàn Tử Cương đã sớm đem túi da chứa con mồi cất vào nơi dự trữ thức ăn,
lạnh lùng vọt đến một bên, thoải mái mà ngồi trên chiếc ghế dài.
Hắn nhấp một ngụm trà hoa cúc ấm áp thơm ngát, cầm lên một miếng điểm
tâm ngọt ngào tinh xảo, cắn một ngụm, lấy tư thái vạn phần thản nhiên
nhìn một màn hài kịch đang trình diễn trước mặt.
Mà Tiểu Yêu vốn đang mắng nhiếc nhị ca, cũng bởi vì An Đạt cùng Đa Lâm
hồ nháo, bị nhiễu nhất thời quên mất mới vừa rồi bị Kích Liên Thiên trêu cợt.
Nàng lăng lăng nhìn màn đánh nhau không hề thú vị trong chốc lát, lại bị thanh âm của hai đứa trẻ bởi vì hưng phấn mà kêu lên, dẫn dắt rời đi
chú ý, hơn nữa thỉnh thoảng từ trên cánh tay Kích Liên Thiên thoáng nhìn thấy vật thể có lông mao, cũng thực làm cho nàng trở nên tò mò.
Vì thế nàng đi đến bên cạnh Kích Liên Thiên, nghiêng đầu nhìn vật thể hoa sắc mao nhung trước ngực hắn. “oa, thực đáng yêu nha!”
Tiếp theo, bàn tay trắng nõn ngọc ngà của nàng đang vươn ra giữa không
trung nhất thời cứng lại, hứng thú cùng thú vị trong giọng nói bỗng
nhiên biến mất .
“Nhị ca, ngươi tìm tiểu lão hỗ này về để làm gì? Là muốn làm đồ chơi cho tiểu oa nhi, hay là muốn đem nó trở thành bữa ăn tối nay cho mọi người
?” nàng tức giận nhìn tay mình vẫn chưa chạm được tiểu hổ đáng yêu, thở
phì phì cố ý hỏi.
Nghe vậy, gương mặt của Kích Liên Thiên đột nhiên trở nên tức giận,
trừng mắt l