
một cái thì áo bào màu xanh đã khoác
lên người, mùi hương đặc trưng của cơ thể cũng dần dần đậm hơn, làm cho
Bắc Dao Bảo Bảo ngầm hít một cái, mùi hương như vậy sao hắn lại che giấu chứ?
“Vương thúc cũng không cần gọi ta là tiểu công chúa, gọi ta là Bảo
Bảo được không? ngươi cứ gọi ta là tiểu công chúa sẽ làm người trong tộc ngươi hoài nghi, như vậy sẽ không che giấu được thân phận của ta a”.
Bảo Bảo không thích Thanh Liên cứ gọi nàng là tiểu công chúa, nghe rất
xa cách và làm cho nàng khó tiếp cận hắn, hơn nữa xưng hô này cũng làm
cho nàng dễ bại lộ thân phận, cho nên phải làm cho Thanh Liên sửa đổi,
làm cho hắn từ bây giờ quen gọi tên của nàng – Bảo Bảo.
Thanh Liên thoáng chần chờ một chút, chống lại ánh mắt hồn nhiên và
chờ mong của Bảo Bảo, hồi sau mới mỉm cười nói “ được rồi, sau này vương thúc kêu ngươi là Bảo Bảo”
” Cám ơn Vương thúc!” Bắc Dao Bảo Bảo tự nhiên là cao hứng, lập tức
nhảy bắn lên, sau đó, như là phiền não chuyện gì, vừa nhìn Thanh Liên
vừa nói “ Bảo Bảo kêu vương thúc sao được? nếu còn gọi là vương thúc thì vẫn bị tộc nhân của người hoài nghi, dù sao mọi người đều biết vương
thúc không có huynh đệ nào, sao bây giờ lại xuất hiện một cháu gái được? hay là để Bảo Bảo làm thị nữ bên cạnh vương thúc đi, theo người trong
tộc gọi ngươi là Hồ vương đại nhân?”
Thanh Liên nghe nói như thế, nhất thời cũng có chút kinh ngạc không
thôi, cảm thấy cô gái xinh đẹp trước mắt đang nghịch ngợm nhưng lại
không nhìn ra giấu hiệu đùa giỡn hay tính kế trong mắt nàng, mặc kệ thế
nào thì nàng cũng là công chúa của Xà tộc, là nữ nhi của Như Mặc, hắn
không thể để nàng làm thị nữ bên mình, để nàng gọi mình là Hồ vương đại
nhân, hơn nữa hắn cũng phải tu luyện, căn bản không cần có người ở bên
cạnh hầu hạ. Cho nên an trí cho nàng như thế nào là một vấn đề nan giải, mà hắn cũng đã ở trong này hơn hai canh giờ, nếu không đi ra ngoài thì
sẽ bị bọn thị nữ bên ngoài lo lắng và ngờ vực vô căn cứ.
” Bảo Bảo cứ gọi ta là vương thúc như trước đi, về thân phận của
ngươi, ta sẽ giải thích với tộc nhân, ngươi chỉ cần gật đầu phối hợp là
được. Tốt lắm, đến đây đi, biến thành một con rắn nhỏ như lúc nãy, nấp
trong tay áo, nhớ che giấu hơi thở của ngươi, vương thúc sẽ mang ngươi
ra ngoài”. Thanh Liên suy nghĩ một hồi mới nhẹ giọng đưa ra kế sách.
Bắc Dao Bảo Bảo tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ở gần hắn như thế,
nhanh chóng biến thành bộ dáng như lúc ẩn nấp sau tảng đá, nhưng không
tiến vào tay áo của Thanh Liên mà học theo lục thúy xà, quấn thân hình
quanh cổ tay nõn nà như ngọc của hắn.
Cái đầu tam giác nho nhỏ cũng nhu thuận dán vào da thịt nhẵn nhụi của hắn, làm cho Thanh Liên cũng phải nhíu mày vì mất tự nhiên, đã nhiều
năm qua không có ai gần gũi với hắn như vậy, nhưng nhìn bộ dáng Bảo Bảo
biến thành một con rắn nhỏ mềm mại như vậy, hắn định nói gì đó cuối cùng lại thôi, chỉ thả ống tay áo xuống, che khuất thân hình của nàng, sau
đó đi ra ngoài.
Nấp trong ống tay áo của Thanh Liên, mùi hương trên người hắn hoàn
toàn vây quanh Bảo Bảo, làm cho nàng thực hận không thể chui ra khỏi đây mà dán vào ngực của hắn, khinh bạc một phen, mùi hương kia làm cho nàng đối với hắn tâm hoài bất quỹ nhưng rốt cuộc vẫn khống chế được cảm
giác, thật vất vả mới làm hắn thả lỏng cảnh giác một chút để được ở bên
cạnh hắn, không thể thất bại trong gang tấc được.
Phải nhẫn nhịn, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, nhất định sẽ có được hắn.
Bảo Bảo tự trấn định mình, hồi lâu mới đè nén được ham muốn trong lòng,
ngoan ngoãn nằm trên cổ tay Thanh Liên, theo hắn đi vào Hồ cung, cũng
chân chính bước vào cuộc sống vốn đơn thuần của hắn.
Tiếng đàn du dương theo gió đưa tới làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, thoải mái, sảng khoái đến cực điểm, còn có các loại nhạc khí khác phối
hợp cùng, tạo thành một nhạc khúc tuyệt vời, có lẽ đây là ca khúc ca
tụng Thanh Liên của Hỏa Hồ tộc?
Bắc Dao Bảo Bảo im lặng dán lên cổ tay Thanh Liên, âm thầm suy nghĩ,
thật sự rất êm tai nhưng lại thiếu cảm giác ấm áp, không có khói lửa
nhân gian, xem ra người của Hỏa Hồ tộc rất chờ mong Thanh Liên thành
tiên, nếu bọn họ biết nành đến đây để làm vương vĩ đại của họ trở thành
vương phu của nàng, e là cả tộc sẽ hận mình đến chết.
Nghĩ đến đây, Bắc Dao Bảo Bảo liền nhịn không được kích động hưng
phấn lên, thật muốn nhìn xem người Hỏa Hồ tộc giận dữ sẽ đối đãi với
nàng thế nào, nhất định sẽ rất náo nhiệt, chơi sẽ vui lắm. Đương nhiên
chuyện này phải đợi khi nàng và Thanh Liên gạo nấu thành cơm mới có thể
tiết lột thân phận của mình.
Như mẫu thân vĩ đại vẫn hay nói: thiên đình không thiếu một thần tiên như Như Mặc nhưng Bắc Dao Quang ta chỉ có một trượng phu Như Mặc. Bây
giờ áp dụng với nàng thì sẽ đổi thành: thiên đình không thiếu một thần
tiên như Thanh Liên, nhưng Bắc Dao Bảo Bảo ta thầm nghĩ phải có Thanh
Liên làm vương phu.
Xem ra chuyện đầu tiên nàng đến nơi này là phải thay đổi khúc nhạc
làm cho Thanh Liên không vướng bận trần tục kia mới được, Bảo Bảo cườn
thầm, cũng may mẫu thân vĩ đại cuả nàng đem mấy ca khúc kinh hãi t