
cả.
Sách La Định không có phụ mẫu, được một lão khất cái nhặt bên đường về nuôi, được mấy năm thì lão cũng chết, để hắn tự sinh tự diệt. Nhờ có nhân duyên tốt nên hắn học được một thân tuyệt thế công phu, hơn nữa do khá thông minh lanh lợi cho nên cuối cùng hắn thi đỗ Võ trạng nguyên, trở thành Đại Tướng quân. Chỉ tiếc hắn sinh không hợp thời, hoàn toàn không có đất cho hắn dụng võ.
Nhưng mà võ nghệ của Sách La Định lại quá giỏi cho nên mỗi khi xuất cung, Hoàng thượng đều phái hắn làm hộ vệ, mỗi khi sứ giả ngoại quốc tấn kiến muốn tỷ võ, hoặc lúc con mèo của vị Nương nương nào đó nuôi chạy mất, đều nhờ hắn đến giúp một tay…. Nhờ vậy coi như cũng có chút việc để làm.
Sách La Định sống tự do buông thả đã quen, ghét văn yêu võ, toàn thân tản mát khí thế của thổ phỉ, chẳng thể nào hòa đồng với đám quan lại trong triều.
Tiểu thái giám khó khăn lắm mới tìm được một thủ vệ, liền hỏi hắn: “Sách Đại tướng quân có ở đây không?”.
Thủ vệ chỉ về hướng Tây, nói: “Hiện đang ở Mã tràng (1).”.
Tiểu thái giám suy nghĩ giây lát, lại hỏi: “Này, tâm tình của Sách tướng quân hôm nay có tốt không?”.
Thủ vệ sờ cằm, ngẩng mặt lên trời suy nghĩ một chút: “Hôm nay ngài ấy không mắng chửi người, cũng không có đánh ai, lúc ăn cơm trưa có vẻ không tệ, sáng sớm lúc ra khỏi nhà vệ sinh còn nghêu ngao hát, có lẽ cũng tốt đó.”
“À…”.Tiểu thái giám thở phào một cái, lon ton chạy đến mã tràng gặp vị tướng quân này.
Về lý mà nói, địa vị của thái giám bên cạnh Hoàng đế đều cao hơn bình thường ba cấp, người bình thường cũng không dám đắc tội với hắn, có điều, Sách La Định lại là ngoại lệ.
Sách La Định này có chút thiên phú dị bẩm, bởi từ nhỏ hắn đã sinh trưởng ở nơi hoang sơn dã lĩnh, có thể sống chung với dã thú, quan hệ của hắn với chó mèo còn tốt hơn so với con người, lúc nào hắn cũng cư xử theo kiểu bán hoang dã.
Đương kim Hoàng thượng là người rất thích đi săn, có điều thân thủ, kỹ thuật chỉ tàm tạm, mắt lại không tốt, mỗi lần đi săn đều xảy ra chuyện, không bị trượt chân treo lơ lửng giữa sườn núi thì cũng bị sài lang hổ báo đuổi chạy miết, lần nào cũng do Sách La Định chạy đến cứu hắn, cho nên Hoàng đế luôn xem Sách La Định là tấm bùa hộ thân hoặc là kỳ lân trấn trạch của mình.
Tiểu thái giám vốn không sợ quan văn, cũng chẳng sợ quan võ, có đắc tội bọn họ thì cùng lắm cũng chỉ bị tét mông một trận mà thôi, nhưng mà duy chỉ có Sách La Định này là chẳng khác nào Tu La chuyển thế. Nghe nói, trước đây có một tiểu thái giám không cẩn thận đắc tội hắn, hắn liền vứt người ta từ trên đỉnh thành xuống, thấy còn chưa chết, lại lôi lên ném tiếp. Cho nên, mỗi khi nhắc đến cái tên Sách La Định này, dân chúng trong thành đều phải lắc đầu, làm gì có cô nương nào dám lấy hắn chứ, chẳng phải hắn là một tên điên sao!
Bởi vậy, mỗi khi dân chúng hoàng thành nói đến Bạch Hiểu Phong thì đề tài luôn là chuyện tình yêu tình báo, còn mỗi khi nói về Sách La Định thì y như rằng chỉ bàn về mấy chuyện lạ hắn làm. Không phải chuyện hôm nay hắn đánh Thái sư thì cũng là chuyện ngày mai hắn biến Tể tướng đại nhân thành tên đầu hói. Sách La Định luôn được hình dung là Qủy kiến sầu.
Nhưng điều lạ chính là, cho dù bên ngoài có lan truyền chuyện kỳ quái thần bí thế nào, nói xấu Sách La Định ra sao đi nữa thì hắn cũng chả thèm để ý bao giờ. Năm nay hắn vừa tròn hai mươi lăm tuổi mà vẫn không có cô nương nào để ý đến hắn, hắn cũng chẳng cảm thấy lo lắng vội vàng gì, vì hắn cũng chưa gặp được cô nương nào mà hắn thấy vừa mắt cả.
Tiểu thái giám trên đường đi cứ miên man suy nghĩ đến bao tình huống đáng sợ có thể xảy ra, thoắt cái đã đếnmã tràng rồi. Vừa đứng vững liền nghe thấy tiếng ngựa hí chẳng khác nào tiếng rồng ngâm vang dội giữa trời, tiểu thái giám không kịp chuẩn bị, kinh hãi mà ngồi phịch xuống đất, chỉ biết ngẩng mặt lên nhìn…
Một thất mã màu đỏ cao lớn đang rong ruổi trongmã tràng rộng lớn, trên lưng nó là một hắc y nhân, cũng không biết có phải do tiểu thái giám đang ngước nhìn lên hay không mà - dáng người hắn thật cao lớn quá đi!
Thật ra thì ngoại hình Sách La Định cũng rất đẹp, có điều quá hung tợn!
Hoàng thượng đã tìm người thử phân tích qua gốc gác của Sách La Định, cảm thấy có thể hắn không phải là người Hán, mặt nhỏ, dáng cao, tay dài chân dài, ngũ quan lại sắc cạnh như vậy, hơn nữa còn có một đôi ưng mục, mắt màu hổ phách, người Trung Nguyên rất ít khi có hình dáng thế này. Mái tóc của hắn luôn thả tùy ý sau lưng, cũng không phải màu đen mà là màu đỏ hiếm thấy, mái tóc ấy phơi dưới ánh mặt trời, thật chẳng khác nào một quả cầu lửa, trông vô cùng quỷ dị.
Tiểu thái giám ngồi dưới đất cẩn thận quan sát Sách La Định một chút, tự nhiên lại có chút tiếc nuối thay hắn. Sách La Định mang đến cho người ta cảm giác rất mạnh mẽ nam tính, lại vô cùng cường tráng, chính là cảm giác về một vị anh hùng chinh chiến sa trường. Đáng tiếc, thiên hạ thái bình, Hoàng triều trọng văn khinh võ, cho dù hắn có anh hùng cách mấy cũng không có nơi thể hiện. Đúng là quá đáng tiếc.
Còn đang nhìn thì ngựa kia đã đến bên cạnh hắn, Sách La Định ngồi trên yên ngựa, cúi đ