XtGem Forum catalog
Hẹn Ước

Hẹn Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323531

Bình chọn: 7.5.00/10/353 lượt.

ơng Chiêu, mẹ anh —”

“Không sao đâu.”

Dương Chiêu bước tới cửa phòng bệnh, mẹ Trần Minh Sinh nhanh chóng phát hiện cô.

Hai người cao xấp xỉ nhau, đôi mắt cũng vừa tầm đối diện.

Mẹ Trần Minh Sinh lời ít ý nhiều bảo.

“Đi ngay!”

Dương Chiêu từ tốn: “Bác, con có thể mời bác đi theo con một lát không?”

Mẹ Trần Minh Sinh bước theo Dương Chiêu đến khúc ngoặt ngoài hành lang.

“Cô là ai?” Bà hỏi Dương Chiêu.

Dương Chiêu giải thích: “Bác, con xin lỗi vì chưa đến chào bác, con là — con là bạn gái của Trần Minh Sinh.”

Mẹ của Trần Minh Sinh hình như có phản ứng khác thường với cụm từ bạn gái này, Dương Chiêu thấy hơi là lạ.

“Cô bắt đầu quen nó từ khi nào?”

Dương Chiêu trả lời: “Một năm trước.”

“Một năm trước?” Mẹ Trần Minh Sinh trừng lớn mắt: “Một năm trước?”

Dương Chiêu cảm thấy thần kinh của người phụ nữ này không bình thường, nhưng cô không hề tỏ vẻ gì, vẫn trả lời bà bình thường.

“Đúng vậy, con xin lỗi vì không báo với bác, tụi con vốn nghĩ —”

“Cô đừng nghĩ!” Mẹ Trần Minh Sinh tiếp lời: “Cô không cần nghĩ nữa! Đừng

mong!” Bà khoát tay như không muốn nghe Dương Chiêu nói nữa.

“Cô

căn bản chẳng biết mình đang làm gì. Cô chẳng biết gì cả.” Nhịp độ giọng nói của mẹ Trần Minh Sinh rất nhanh, âm lượng lại không lớn, Dương

Chiêu phải cố nghe kỹ mới có thể biết bà đang nói gì.

“Bác.”

“Cô đừng tới nữa.” Mẹ Trần Minh Sinh bỗng ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Dương Chiêu: “Sau này, cô đừng đến đây nữa.”

“Bác, con là —”

“Tôi không cần biết cô là ai, cô chẳng biết gì cả, tôi cũng không cần thiết

phải nói với cô.” Bà đưa mắt quan sát Dương Chiêu một lượt.

Dương Chiêu bỗng thấy hối hận.

Nếu cô biết hôm nay mẹ Trần Minh Sinh đến, cô sẽ không ăn mặc thế này, có

lẽ cô sẽ mặc một bộ đồ thể thao bình thường, hoặc một cái áo khoác mỏng, tóm lại cô sẽ không ăn mặc thế này.

“Bác…”

“Đi nhanh đi.”

Mẹ Trần Minh Sinh quay về phòng, Trần Minh Sinh nhìn bà, bà nhanh chân

bước tới bên Trần Minh Sinh giải thích: “Minh Sinh, mẹ tới chăm sóc

con.”

Trần Minh Sinh nhỏ giọng hỏi: “Cô ấy đâu…”

“Ai chứ?”

Trần Minh Sinh đáp: “Bạn gái con.”

Mẹ Trần Minh Sinh đang mở túi ra, nghe câu trả lời của Trần Minh Sinh, bà

quay đầu bảo: “Minh Sinh, mẹ đã từng nói với con những gì?”

Trần Minh Sinh nằm trên giường không lên tiếng.

Mẹ anh bước đến bên giường, đứng ở đầu giường, chắn đi ánh mặt trời. Bà

đứng ngược sáng, từng sợi tóc xám trắng, nếp nhăn trên mặt trông cực kỳ

rõ ràng. Bà nghiêm túc hỏi Trần Minh Sinh: “Cô ta kể với mẹ hai đứa quen nhau từ một năm trước, có phải là thật không?”

Bà không chờ Trần Minh Sinh trả lời, lập tức cao giọng dạy dỗ: “Minh Sinh, mẹ đã bảo con

bao nhiêu lần rồi, rốt cuộc con có hiểu tấm lòng của mẹ không, lúc trước ba con là —“

“Đủ rồi —!” Trần Minh Sinh thét lên: “Con nghe đủ lắm rồi —!”

Mẹ anh cũng giống Dương Chiêu, giật mình vì bị anh quát bất thình lình.

Trần Minh Sinh cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng sợi dây lý trí trong đầu anh đang căng chặt, suy nghĩ của anh hơi hỗn loạn, trái tim nặng trĩu, mồ

hôi toát đầy người.

“Con nghe đủ cái gì?” Mẹ anh trừng mắt quát: “Con nghe đủ cái gì?”

“Không có gì…”

“Con đã nghe đủ chuyện của ba con?”

“Mẹ…”

“Nếu con không phạm sai lầm, mẹ phải nói với con những điều này ư, nếu con

không sơ suất, sao con có thể biến thành thế này?” Tay mẹ Trần Minh Sinh đánh mạnh lên đùi mình.

“Mẹ, con xin lỗi, con không cố ý, đầu con hơi…”

“…” Mẹ Trần Minh Sinh nhận ra anh hơi khó chịu, bà lót lại gối đầu cho anh. Bà vừa dém chăn cho anh vừa dạy: “Cô gái kia không tốt đâu, cô ta không chăm sóc con được, sau này con đừng gặp cô ta nữa, bề ngoài rất dễ coi

nhưng có cảm giác là người không đàng hoàng.”

“Cô ấy —”

“Con đừng cãi mẹ, mẹ nhìn người chuẩn lắm. Bây giờ con đang bệnh, nó ở trong phòng làm gì? Nó từng chăm sóc con sao? Con xem lúc mẹ bước vào, nó còn đang giở trò gì kìa?”

Trần Minh Sinh nhắm mắt lại, anh không muốn nói nữa.

Mẹ Trần Minh Sinh chăm sóc anh quả rất chu đáo, Trần Minh Sinh nhanh chóng thả lỏng cơ thể, nhưng anh vẫn không ngủ được.

“Mẹ, buổi tối mẹ ngủ ở đâu?”

“Mẹ ở khách sạn ngay bên cạnh, gần lắm.”

“Mẹ…”

“Con cứ nghỉ ngơi đi.” Mẹ Trần Minh Sinh bảo: “Mẹ ra ngoài lấy nước nóng cho con.”

Dương Chiêu đi ra khỏi bệnh viện, vầng mặt trời rực rỡ treo trên cao.

Nơi này nóng hơn thành phố của cô nhiều.

Dương Chiêu nhắm mắt lại, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống mặt cô, ánh nắng chói chang khiến da cô ran rát.

Dương Chiêu tựa người vào vách tường, lấy một điếu thuốc ra. Cô hút được một

nửa, chợt thấy mẹ Trần Minh Sinh xách túi bước ra, bà vội vội vàng vàng

hình như định đi mua gì đó.

Cô hoàn toàn chưa kịp phản ứng, mẹ

Trần Minh Sinh đã trông thấy cô đang ngồi dựa vào tường hút thuốc, bà

nhanh chóng quay đầu đi, bà chỉ liếc nhìn cô một cái vậy thôi.

Mẹ Trần Minh Sinh bỏ đi rất xa.

Dương Chiêu chậm rãi dụi điếu thuốc, cô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại. Cô cảm thấy mình dường như muốn ngã quỵ.

“Chị?”

Dương Chiêu mở mắt ra, Dương Cẩm Thiên ngậm một cây kem, đứng cách cô không xa, đáy mắt ánh lên vẻ khó hiểu.

“Chị đang làm gì vậy?” Dươn