
Giai Kỳ không hề nghĩ rằng kiếp này có thể được gặp lại Mạnh Hòa Bình, nhưng lại không phải là người thật mà là trên bìa tạp chí. Cô cầm quyển tạp chí nhìn ngang nhìn dọc, trong lòng thầm nghĩ, chắc là đã qua PS rồi, ánh mắt này, sống mũi này, làn da này.........sao khác với
hình ảnh Hòa Bình trong trí nhớ của cô đến vậy?
Lúc ăn cơm trưa tại nhà ăn công ty, cuối cùng cô cũng không kìm được
hỏi Châu Tịnh An: "Cô nói xem, nhìn thấy hình của người yêu đầu tiên đã
lâu năm không gặp trên bìa tạp chí, liệu có giống với phim truyền hình
lúc 8h tối* không?
Miệng Châu Tịnh An đã nhét đầy món cá thơm lọc xương, lại tiếp tục
dùng thìa đút vào miệng một miếng cơm trắng to đùng , ăn rất ngon miệng. Cô gật đầu liên tục: "Giống, mà còn giống với phim truyền hình thần
tượng dành cho giới trẻ——Mối tình đầu của cô là ai hả? Không phải là một trong những ** chứ? Bồ Ba Giáp hay là Tống Hiểu Ba, đừng nói với tôi đó là Ngô Kiến Phi nhé."
Gia Kỳ xì một tiếng, "những chàng trai tốt" làm sao mà có thể được lên tạp chí nhanh như vậy.
Châu Tịnh An lúc đó mới trợn tròn mắt,giống như bị mắc nghẹn, đôi đũa cùng cái thìa trong tay rơi xuống, ồn ào hỏi: "Vưu Giai Kỳ người yêu
đầu của cô là ai hả? Lại còn được lên bìa tạp chí nữa, nói đi, Huỳnh
Hiểu Minh hay là Trần Khôn?"
Câu nói cuối cùng âm lượng khá lớn, làm cho mấy đồng nghiệp ngồi bàn
bên cạnh cũng phải quay lại nhìn, Giai Kỳ bực mình đáp: "Lương Triều
Vỹ."
Châu Tịnh An à một tiếng, khuôn mặt thất vọng nói: "Già như vậy sao."
Buổi chiều khi lúc làm việc, Tâm hồn Giai Kỳ đúng như là treo ngược
cành cây, lúc thì ngoại cảnh trường quay từ Mu-nich thành Praha, tiếp đó lại làm hỏng mô hình bề mặt, cuối cùng thở dài, quyết định ngùng lại
công việc đang làm, đi pha một cốc trà.
Tích Lan hồng trà, nếu nói ra thì lại thấy bản thân mình là tiểu tư
bản. Kỳ thực lúc cô còn ở trường đại học, chỉ cầm một chiếc cốc inox thả vài lá trà xanh vào là được, xa xỉ nhất cũng chỉ uống nestle cafe. Lần
đầu tiên vào quán cafe cũng là do Mạnh Hòa Bình dẫn đi, đi từ đường Tây
Hoàn đến đường Giải Phóng, cứ đi thẳng cũng không biết là đi bao xa,
cuối cùng nhìn thấy một quán cafe sáng đèn ở giáp bên cạnh đường, liền
đi vào trong.
Hôm đó cô gọi một ly Lam Sơn, hớp từng ngụm từng ngụm, quán rất vắng
khách, cách ánh nến ảm đạm trên bàn, trong một góc xa có đôi tình nhân
đang thì thầm tâm sự. Bản thân cũng không biết có khóc hay không nữa,
chỉ nhớ rằng giá tiền là 60 tệ. Sau này chỉ thấy xót ruột, đắt như vậy
thà mua ngay 2 bình nhị cô đầu Bắc Kinh cho xong, uống hế một hơi còn có thể mượn rượu vờ say.
Hồng trà tảo ra hơi nóng phảng phất, Cô lấy quyển tạp chí từ trong
ngăn bàn ra, quan sát tỷ mỉ, nghi ngờ là mình nhận nhầm người, nhưng mà
cùng tên cùng họ, chắc chắn là anh, có thể nhận thấy sự thành thực vững
vàng, về cơ bản vẫn như thế, ngay đến cái nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt cũng
vẫn còn. Bìa tạp chí có nền màu đen, làm nổi bật khuôn mặt, ánh mắt và
đôi lông mày sáng một cách chân thật. Ngày trước quả thật thấy Hòa Bình
đẹp trai, mặc dù cao nhưng gầy, bố mẹ anh thường không ở nhà, dì lại
không quản lý được anh, lúc nào cũng bữa no bữa đói. Lần đầu tiên Giai
Kỳ làm cơm rang trứng, anh ăn liên một lúc ba bát, cô đau lòng, cảm thấy anh như chưa bao giờ được ăn no vậy
Đột nhiên một bàn tay thò ra nhanh như chớp cướp mất cuốn tạp chí
trên tay cô, cô chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng thở liên tục của
Châu Tịnh An, chỉ vào cô, miệng há to đến mức có thể nuốt gọn một quả
trứng. Cuối cùng vì kiêng dè trong căn phòng vuông còn có hơn mười đồng
nghiệp, cố gắng kìm giọng thấp xuống, nói như một tên ăn trộm: "Đây là
mối tình đầu của cô? Trời đất ơi! Còn giật gân hơn cả Lương Triều Vỹ ấy
chứ."
Giai Kỳ cười ngớ ngẩn, nói: "Cô đoán mò gì chứ, đương nhiên là không phải."
Châu Tịnh An gật gật đầu: "Chính xác, nếu mà cô là người yêu cũ của
anh ta, thì còn ngồi đây làm cái gì, đã sớm đi tìm anh ta nối lại tình
cũ rồi."Cô cầm quyển tạp chí lên đếm mấy số không ở đằng sau, vừa đếm
vừa bùi ngùi nói: "Trẻ như vậy, mà có nhiều tiền như vậy, có phải là
người không thế."
Giai Kỳ vẫn cười ngây ngô, câu cửa miệng trước đây của cô là "đợi sau này chúng ta có tiền", về sau Mạnh Hòa Bình nghe đến phát chán, liền
phản bác lại cô, cô nói: "đợi sau này chúng ta có tiền, chúng ta sẽ mua
căn nhà lớn." Mạnh Hòa Bình nói tiếp: "Đợi sau này chúng ta có tiền
chúng ta sẽ tự xây nhà." Cô nói: "Đợi sau này chúng ta có tiền, chúng ta sẽ mua tủ bát của Đức."Mạnh Hòa Bình nói tiếp "Đợi sau này chúng ta có
tiền, chúng ta sẽ xây một cái bếp lò Trung Quốc thật lớn ở trong nhà
bếp."Cô vênh mặt lên nhìn anh, anh cũng trừng mắt nhìn cô, lúc sau cô
cười khì khì, anh ôm cô nhẹ nhàng nói: "Đợi sau này chúng ta có tiền,
anh sẽ xây một căn nhà thật lớn, xây một bếp lò Trung Quốc, ngày ngày
bắt em nấu cơm cho anh ăn."
Cô dùng chân đá anh: "Anh là heo à, đừng có mà nằm mơ."
Khả năng buôn chuyện của Châu Tịnh An được huy động hết mức, hào hứng nói: "Nè, Anh chàng Mạnh Hòa Bình này chuyển từ hệ thống mạng Tân Quý