
ch còn
định tiếp tục trách móc, nhưng nói được một nửa bỗng nhiên biến sắc,
trừng mắt nhìn cô, sững sờ.
Hai hàng lệ, đang lặng lẽ chảy ra từ đôi mắt mờ mịt của cô.
Cao Lục và Nam Cung Thần Võ đều choáng váng. Vì bị Tiểu Bạch cải tạo cho nên Tiểu Ngũ đã không còn cảm giác, chưa từ có cảm xác, vậy mà cô cũng
khóc?
Nhưng Tiểu Ngũ dường như cũng không phát hiện, cô không nghẹn ngào,
không nức nở, chỉ nói tiếp: “Tôi thật sự xin lỗi, tôi chỉ là một vệ sĩ,
không nên nhiều chuyện. Nhưng tôi không muốn anh gặp bất kỳ tổn thương
gì cho nên mới……..”
Giọng điệu bình thản đều đều nhưng dường như mỗi một chữ đều khàn khàn, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Cao Lục đau lòng gọi: “Tiểu Ngũ.”
Ai cũng nhìn ra sự uất ức và tình cảm của cô, chỉ trừ chính cô.
Phương Dạ Bạch vô cùng kinh ngạc, anh nhíu mày, trừng mắt nhìn cô, khó có thể tin.
“Nếu như làm anh không vui, xin hãy tha lỗi cho tôi. Tôi không hề có ác
ý, nhưng mong anh phải hiểu rõ đây không phải chuyện nhỏ…..”Cô vẫn liên
tục nói.
Anh đưa tay chạm vào chất lỏng trên mặt cô.
Ấm.
Cô thật sự khóc, giống như con người.
Nhưng sao có thể? Không có cảm giác, không có hỉ nộ ái ố. Cô đã hoàn
toàn không còn thần kinh cảm giác, sao lại có phản ứng như thế này.
Anh chạm vào má cô khiến cô im bặt, nhìn anh.
“Cô nhất định đã hỏng rồi, bằng không sao cô có thể khóc?” Anh lẩm bẩm.
Cái này……là nước mắt?
Là…..nước ở trong mắt cô chảy ra?
Cho nên, cô đang khóc sao?
Bởi vì hỏng nên mới khóc? Hay là bởi vì……..
“Cô ấy không hỏng, cô ấy đã thoát khỏi sự khống chế của máy móc, hồi
phục cảm giác.” Cao Lục không vui, phản đối cách nói của Phương Dạ Bạch.
“Cho nên mới nói, cải tạo của anh đã mất hiệu lực rồi, Tiểu Bạch. Sinh
mệnh con người vĩnh viễn là bí ẩn khoa học không thể nào giải thích
được.” Nam Cung Thần Võ châm chọc.
“Không thể thế được, như thế này rất không giống cô, không giống cô mà
tôi biết. Cô đáng lý không nên có cảm xúc, không nên có hỉ nộ ái ố, cô
phải là người bình tĩnh, vô cảm, vĩnh viễn duy trì trạng thái lạnh
lùng.” Vẻ mặt Phương Dạ Bạch phức tạp nhìn Tiểu Ngũ, dường như đang nhìn một người xa lạ.
Tiểu Ngũ yên lặng nhìn anh, nghe những chữ ‘Không nên’ liên tiếp của
anh. Dường như chuyện cô nhân tính hóa là chuyện ‘không nên’ vậy.
“Tiểu Bạch, anh chỉ cải tạo một phần của cô ấy, nhưng anh không thể phủ
định phần con người của cô ấy. Chỉ cần là người, sẽ động lòng, sẽ yêu,
hơn nữa hai người đã ở bên nhau mười năm, Tiểu Ngũ nảy sinh tình cảm với anh cũng là chuyện rất bình thường……..” Lúc này Cao Lục không nhịn được nữa.
“Nảy sinh tình cảm?” Phương Dạ Bạch hơi nhướn mày, nhìn thẳng vào Tiểu Ngũ, lạnh nhạt hỏi: “Cho nên, cô thích tôi? Yêu tôi?”
Vấn đề này khiến Tiểu Ngũ sửng sốt, sau đó khuôn mặt vô cảm bắt đầu thay
đổi. Tầng băng trên gương mặt vốn lạnh lùng kia dần hòa tan, xuất hiện
một vệt ửng đỏ nhàn nhạt, đôi mắt cũng lóe lên tia kích động. Vẻ mặt kia vốn không cần nói thêm gì nữa, đáp án đã quá rõ ràng.
Giây phút này, cô giống như từ nửa người máy trở lại làm một người con gái bình thường.
Nhưng điều này cũng chứng minh cải tạo cô đã thất bại.
Sắc mặt Phương Dạ Bạch bỗng trở nên nặng nề, nắm cổ tay cô kéo ra khỏi
phòng thí nghiệm, lôi cô sang căn phòng sát vách. Vừa vào cửa anh liền
đè cô lên tường.
“Cô thật sự thích tôi?” Anh nhíu mày, giọng điệu giống như hỏi cung phạm nhân.
“Tôi……”
“Cô biết cái gì là thích sao? Biết cái gì là yêu sao?” Anh nghiêm túc hỏi.
“Không biết.” Cô thành thật trả lời.
“Không biết thì nên an phận đi, yêu đương không thích hợp với cô đâu.” Anh đùa cợt.
“Nhưng tuy đầu tôi không hiểu, tim tôi dường như lại hiểu.” Cô đưa tay đè lên lồng ngực: “Nơi này, lúc nãy đập rất nhanh………”
Anh ngẩn ra.
“Có lẽ, trái tim con người còn hiểu tình yêu hơn đầu óc.” Cô nói tiếp.
“Đừng học mấy lời nói văn chương hoa mỹ ấy, trái tim vốn không có khả
năng suy nghĩ. Tim cô đập quá nhanh là vì thân thể cô có vấn đề.” Anh
khẽ khiển trách.
“Vậy sao? Nhưng chỉ khi đối mặt với anh, trái tim tôi mới đập nhanh như thế.” Cô nhìn anh, nói.
Vẻ mặt nghiêm túc kia làm cho anh chấn động.
Sau đó, anh nhớ tới những hành động khác thường lúc trước của cô, chợt
hiểu ra con chip khống chế trong cơ thể cô có lẽ bị trục trặc lâu rồi.
“Vậy thì sao? Chỉ thế mà cô đã cho rằng cô yêu tôi?” Anh ghé sát vào cô, hạ giọng hỏi.
“Tôi cũng không biết chắc, nhưng …” Cô định nói, bỗng nhiên anh bất ngờ
cúi đầu hôn lên môi cô. Anh hôn rất mạnh, đầu lưỡi thậm chí còn tiến vào trong miệng cô càn quấy trêu trọc.
Cô ngẩn ra, toàn thân cứng lại.
Gần năm giây, cuối cùng cuồng phong cũng kết thúc, anh ngẩng đầu cười lạnh châm chọc.
“Cảm giác thế nào? Nếu như cô thật sự yêu tôi, hẳn là sẽ thích tôi hôn cô như vậy mới đúng.”
Cô yên lặng nhìn anh, không nhúc nhích.
“Thế nào? Không có cảm giác sao? Hay mà muốn thử một lần nữa…………” Nói xong anh lại cúi đầu xuống.
Lần này, cô quay đầu đi, tránh nụ hôn của anh.
Anh dừng lại, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng.
Nếu như bình thường, cô sẽ không có bất kỳ phản ứng gì. Dù anh làm gì
cô, cô cũng sẽ bìn