Insane
Hãy Tiếp Tục Gian Xảo Với Anh, Cưng À!

Hãy Tiếp Tục Gian Xảo Với Anh, Cưng À!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 32620

Bình chọn: 9.00/10/62 lượt.

t chút ấm áp. Chỉ là một giọt nước mắt nho nhỏ dường như đã làm loạn nhịp tim của Trần Dương.

Cô gái khụt khịt nói với Trần Dương: “Tớ không sao, bạn đừng lo lắng. Tớ không đau lắm, chỉ có hơi chua xót. Tớ biết bạn, bạn tên là Trần Dương. Nếu như khi nào tớ cảm thấy khó chịu, tớ sẽ đi tìm bạn.”

Trần Dương nhíu mày hỏi: “Bạn biết tôi? Tôi lại không biết mình lại nổi tiếng như thế, tùy tiện đập trúng một cô gái cũng biết tôi là ai.”

Cô gái bị chọc liền cười khanh khách: “Đừng quá đắc ý như vậy chứ! Phi Phi, Đinh Phi Phi là bạn cùng phòng của tớ. Bạn ngày đó đứng dưới lầu của chúng tớ, bày tỏ với Phi Phi, bốn người chúng tớ đều nằm sấp bên bệ cửa sổ thấy hết rồi.” Vệt nước mắt trên mặt cô gái vẫn chưa được hong khô, lúc này cô lại cười rạng rỡ. Khuôn mặt vừa khóc vừa cười khiến Trần Dương thầm cảm thấy khuôn mặt thanh tú trước mắt sao mà xinh đẹp, động lòng người đến thế.

Nghe thấy cô gái nhắc đến chuyện theo đuổi Đinh Phi Phi của mình, Trần Dương không khỏi nhíu mày thật chặt. Trong lòng cậu dường như không muốn cô gái biết chuyện này.

Cô gái thấy cậu nhíu mày lại cười tủm tỉm nói: “Có phải thấy các bạn cùng phòng khác của bạn đều đã biểu hiện, cho nên bạn bắt đầu sốt ruột rồi sao? Lẽ ra cậu đập trúng mặt tớ, đáng lý tớ nên báo thù cậu mới đúng. Nhưng nhìn bạn cũng dễ nhìn lại lịch sự, tớ đây không nhẫn tâm tính toán thù hận với bạn. Như vậy đi, tớ đây đã không so đo chuyện cũ với bạn, chi bằng đã làm người tốt thì phải làm đến cùng, để tớ sẽ giúp bạn một tay. Tạo ra cơ hội cho bạn gần gũi với Phi Phi, thấy thế nào?” Trần Dương thấy cô gái đang nhìn mình mỉm cười, cánh mũi cậu phập phồng, mặt cũng ửng hồng. Tình cảm yêu thương dành cho cô ấy không thể nói nên lời. Trần Dương cảm thấy bây giờ cô ấy nói là muốn dâng người bên cạnh, e rằng bản thân cậu không thể từ chối. Chỉ là, Trần Dương bỗng dưng rất muốn cho cô gái này biết, thật ra cậu không có thích Đinh Phi Phi, đó chỉ là một vụ cá cược mà thôi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu nói như thế xong, thì tìm đâu ra lý do để tiếp cận cô gái xinh đẹp trước mắt này đây? Chi bằng tương kế tựu kế, giả bộ treo đầu dê bán thịt chó, mượn cái kế theo đuổi Đinh Phi Phi để có thể tiếp cận cô ấy một cách thoải mái.

Vì vậy Trần Dương nghiêm túc gật đầu, lại nói: “Vậy thì cảm ơn bạn. Đúng rồi, bạn còn chưa cho tớ biết tên bạn là gì.”

Dường như nụ cười trên môi cô gái càng thêm xán lạn, giọng nói trong veo giòn tan: “Diệp Tâm, trái tim của lá, đó là tên của tớ.”

Mãi đến trước khi đi ngủ, Trần Dương vẫn có hơi trằn trọc không yên. Các bạn trong phòng còn cho rằng cậu vì chuyện theo đuổi Đinh Phi Phi không thuận lợi mà trở nên rầu rĩ không vui. Chỉ có một mình Trần Dương tự biết, e rằng cậu đã say mê Diệp Tâm mất rồi. Cô gái với nụ cười tươi rạng rỡ như vậy, dịu dàng yểu điệu tựa như lông vũ uyển chuyển như thế.

Diệp Tâm quả nhiên nói được là làm được. Bắt đầu từ ngày hôm sau, cô đã nhắn tin liên tục cho Trần Dương thông báo từng cử chỉ, hành động của Đinh Phi Phi, còn chỉ vẽ những thói quen, sở thích của Đinh Phi Phi cho Trần Dương biết. Trái ngược với sự tận tâm đầy trách nhiệm hết mình của Diệp Tâm, Trần Dương lại mất hết hứng thú. Cậu một mặt “không cẩn thận” để lộ những thông tin tình báo quan trọng này cho bốn người bạn cùng phòng để họ rơi vào tình thế đánh nhau đầu rơi máu chảy. Mặt khác cậu lại cố nghĩ xem làm thế nào mới có cơ hội gặp mặt Diệp Tâm lần nữa.

Cậu suy nghĩ một lát, sau đó gửi tin nhắn cho Diệp Tâm, nói với Diệp Tâm là cậu muốn mời các bạn nữ trong phòng của cô đi ăn, như vậy có thể có cơ sở quần chúng tốt. Đợi một chút, Diệp Tâm nhắn tin lại nói được. Trần Dương nhìn từ được này mà tâm trạng muốn bay lên.

Lúc ăn tối, Trần Dương căn bản không có cơ hội nói cái gì cả. Hắn biết Đinh Phi Phi cởi mở hay nói, lại không biết các bạn nữ trong ký túc xá của cô, ai cũng nói nhiều hơn cô. Nhưng mà ngoại trừ Diệp Tâm ra, cô đa phần chỉ ngồi cười dịu dàng, cười hết mực ngọt ngào thuần khiết. Ánh mắt cậu gần như dán chặt không rời. Diệp Tâm thỉnh thoảng cũng sẽ góp vào vài câu, lọt vào tai Trần Dương mà nói, những câu nói này sinh động, trong veo, êm tai nhất mà cậu nghe được trong đêm nay.

Hiếm thấy nhất chính là, sau khi ăn xong Trần Dương lại không bị mấy cô gái vặn hỏi làm khó. Trần Dương nghĩ, mấy cô nàng luôn nhiều chuyện lại không hề chọc phá cậu, thật đáng ngạc nhiên. Trước đó cậu đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị gặng hỏi trêu đùa một phen. Cậu thầm nghĩ trong lòng, cái này nhất định là do Diệp Tâm đã giúp cậu chu toàn, cho nên không có ai gây khó dễ với cậu. Nghĩ như vậy, cậu liền lén lút nhìn đôi mắt lơ đãng cộng thêm vài phần ôn nhu của cô gái xinh đẹp ngồi đối diện.

Buổi tối khi về ký túc xá, Trần Dương nằm nhớ về nụ cười của Diệp Tâm, trong lòng được lấp đầy cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc. Bốn người còn lại trong phòng trêu chọc cậu lần này đã biết thế nào là đánh đòn phủ đầu. Cậu nghe xong chỉ cười trừ, rồi quay lại với suy nghĩ của chính mình. Cậu lại đắn đo, tiếp theo phải dùng lý do gì mới có thể gặp lại Diệp Tâm đây?

Trong phòng ký túc xá, ngoài