
á khứ của anh mà còn cần cả tương lai của anh nữa! - Cô mỉm cười, nụ cười gượng gạo: - Thế nên cho dù anh có cho em nhiều hơn nữa em cũng không thèm, bởi vì cả con người anh đều phải thuộc về em! Khóe mắt anh khẽ rưng rưng, nước mắt trào ra." face="Times New Roman">Anh còn tưởng trước mặt cô, cả đời này anh sẽ không bao giờ rơi nước mắt. Cô cũng không biết rằng tối hôm ấy, hai người nắm tay, nằm ngủ bên nhau, khi cô đã ngủ say, anh đã nằm khóc thầm sau lưng cô. Cô thiếp đi trên đùi anh. Ánh chiều tà chiếu qua ô cửa sổ vào phòng, ánh nắng ấm áp mang theo màu vàng dịu dàng khiến cho cô tỉnh giấc, he hé đôi mắt... Chưa bao giờ cô được nhìn thấy một cảnh tượng tuyệt đẹp đến như vậy! Giang Nguyên nửa nằm nửa ngồi gấp hạc giấy. Từng con hạc giấy được gấp xong và bỏ vào trong cái bình thủy tinh xấu xí và rẻ tiền. Anh đã gấp rất nhiều. Cuối cùng anh cũng dừng tay, đưa trả cái bình cho cô. - Em có biết câu "Chim bay thành từng đôi" không? - Anh ấy cũng có lúc dùng nhầm từ đấy! Anh đã gấp số hạc bằng đúng số mà cô đã gấp được. Cô bật cười: - Anh nói cho em một tin vui nhé, quả tim thích hợp cho phẫu thuật ngày mai sẽ được chuyến đến. Anh có một yêu cầu, ngày mai em hãy đến sân bay đón! Cô gật đầu: - Vâng ạ! Nói xong Giang Nguyên tỏ vẻ rất nhẹ nhõm, anh chỉ vào bộ quần áo ở đầu giường: - Mau đưa quần áo mới cho anh mặc đi! Cô đúng là chẳng thể giấu anh chuyện gì! Quẩn á lần lượt được mặc lên người anh, chỉnh tềgọn gàng... Trông anh thật đẹp trai! - Có đẹp không? - Anh hỏi. - Đẹp lắm! - Thật sự rất đẹp, Vân Vy cố gắng nở nụ cười Anh dang rộng vòng tay: - Ôm anh đi! Vân Vy vòng tay ôm anh, nước mắt cô chảy ướt áo anh. Giang Nguyên siết chặt vòng tay: - Vân Vy, em vẫn chưa nói cho anh biết đáp án! Cô không biết anh đang nói đến đáp án gì? - Anh rất muốn được làm con thuyền của em, nhưng hiện giờ anh không thể mang em đi phiêu bạt khắp chốn, anh chỉ có thể đưa em đến bến bờ của hạnh phúc thôi! Anh còn chưa hỏi em là em có muốn ngồi lên con thuyền của anh không? Vẫn còn một tiếng đồng hổ nữa máy bay sẽ hạ cánh. Vân Vy chợt nhận được điện thoại của Khang Kiện: - Vân Vy, chắc là không kịp rồi! Cô không còn đủ thời gian để đi tìm hiểu ý nghĩa câu nói của Khang Kiện. Toàn thân cô cứng đờ trên ghế băng, không sao cử động được. Mãi cho đến khi có người chạy đến trước mặt nói với cô: Cô ơi, mua báo đi, được tặng một tấm thiệp đấy! -Có người chìa tấm thiệp ra trước mặt cô. Vốn dĩ Vân Vy chẳng còn tâm trí nào mà xem, nhưng người bán bàng quá nhiệt tình, mặc dù thấy Vân Vy không nói người đó vẫn tỉ mỉ giới thiệu. - Tấm thiệp này không giống như những tấm thiệp bình thường đâu nhé. Đây là thiệp Mandi, cô chỉ cần viết vào vài lời tương lai có thể gửi cho người mà cô yêu thương nhất đấy! Hãy để cho anh ấy biết mấy năm trước cô đã yêu thương anh ấy như thế nào! Có lẽ chính câu nói này đã chạm vào nỗi lòng của cô. Tấm thiệp ấy đã đặt trước mặt cô rất lâu, nước mắt cô đã rơi trên tấm thiệp. Cô vội vàng lấy tay lau đi rồi nghẹn ngào: - Chậm nhất là bao lâu mới gửi đi? - Cô cần bao nhiêu thời gian? Vân Vy ngẫm nghĩ rồi nói: - Ba mươi năm. Cô bán hàng ái ngại nói: - Chúng tôi không có kì hạn lâu như vậy chỉ có điều sau khi nhận lại rồi cô có thể giữ lại để sau này gửi tiếp. Vậy cũng được. - Ở đây phải điền tên của người yêu. Người nhận, cô viết hai chữ rõ ràng: "Giang Nguyên". Giang Nguyên, anh vẫn không tin rằng người em yêu thương nhất chính là anh, em còn chưa kịp nói cho anh biết điều đó. Thực ra hai nguyện vọng của anh vẫn còn có một đáp án thứ ba. Đó chính là thời gian không thể thay đổi tình cảm nhưng có thể mài mòn sinh mệnh. Ba mươi năm đủ để em có thế mài mòn cuộc đời của mình, đến lúc ấy em sẽ mang tấm , thiệp này ra, đến bên cạnh anh. Kể từ đó, chúng ta sẽ không bao giờ xa rời. Anh thận trọng như vậy chắc chắn sẽ không dễ dàng tin rằng em yêu anh, vậy thì giờ em viết cho anh, đợi đến lúc gặp anh, sẽ lấy tấm thiệp này ra làm bằng chứng, khiến cho anh không thể nghi ngờ được nữa. Em yêu anh, yêu cho đến tận cuối cuộc đời! Hồi kết Cuối cùng Tô Tần cũng hạ quyết tâm sẽ dọn dẹp căn phòng. Trợ lí của anh đã thuê người giúp việc đến lau dọn.Lúc mở cánh cửa phòng ra, người đó giật nảy mình hỏi: - Căn phòng này của anh đã bao lâu rồi không được dọn dẹp? Đã bao lâu rồi? Kể từ sau khi Giang Nhan qua đời, đồ đạc ở đây chưa từng có người động đến. Ngay cả Tô Tần sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, quay trở lại đây cũng chỉ ngồi trên ghế sô pha một lát mà không nỡ động vào bất kì thứ gì, tất cả mọi thứ vẫn giữ nguyên như từ trước ngày Giang Nhan ra đi. Hơn nữa Tô Tần cũng cảm thấy mình chẳng có quyền gì mà quyết định việc có nên động đến căn phòng này không. Anh cứ cho rằng, người có quyền nhất với căn phòng này chính là Vân Vy. Anh vốn đã định giao chìa khóanhà cho cô nhưng thật không ngờ Vân Vy và Giang Nguyên lại ở bên nhau. Anh nghĩ đợi đến khi mọi việc sáng tỏ anh sẽ nói ra chuyện này, giờ thì anh cảm thấy chuyện đó là không cần thiết nữa rồi. Giang Nhan đã dốc hết tâm trí và sức lực trang trí cho căn phòng này chỉ là đế Vân vy được vui chứ khô