
am kiến Ngô Hoàng vạn tuế!"
Đến nha môn tri phủ, Hoàng Phủ Tấn trực tiếp bộc lộ
thân phận, càng dọa cho tri phủ sợ đến hai chân nhũn ra. Nếu nói thiếu niên
trước mặt này là hoàng thượng giả mạo, chỉ sợ hắn cũng không có gan này, huống
chi hai lông mày hắn mang khí chất vương giả khiến ai cũng không dám bỏ qua hay
dám hoài nghi thân phận của hắn.
Đại Ba sợ choáng váng, hắn chỉ là một tri phủ, thế
nhưng để cho hoàng thượng tự mình tới cửa gặp hắn, sợ rằng lần này sắp có đại
sự xảy ra.
"Bình thân." Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng nói một
tiếng, tiếp tục mở miệng nói: "Trẫm nghe nói khối ngọc này là tìm được ở
nhà Lý viên ngoại?"
Hoàng Phủ Tấn đem khối lục tùng thạch kia đưa tới
trước mặt Đại Ba, lạnh lùng hỏi.
"Thưa. . . . . . Thưa hoàng thượng, quả thật như
thế!" Đại Ba cúi thấp người, chắp tay hồi đáp, thậm chí ngay cả đầu cũng
không dám ngẩng lên, mang theo nhàn nhạt kính sợ, làm quan nhiều năm, lần đầu
tiên hắn được nhìn thấy mặt rồng, điều này làm hắn ở trước mặt Hoàng Phủ Tấn mà
mang theo nét kinh hoàng.
"Bọn họ có thấy rõ dung mạo người cướp đồ
không?"
"Hồi hoàng thượng, vị thần tiên đai hiệp kia
trong lòng dân chúng từ trước đến giờ là xuất quỷ nhập thần, mỗi lần ra ngoài
đều mặc một bộ áo đen, hơn nữa trong đêm che mặt, thần tiên đại hiệp khinh
công rất nhanh, ai cũng chưa từng thấy qua diện mục thật của hắn, chẳng qua là
tối hôm qua. . . . . ." Đại Ba cẩn thận nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái, không
thấy sắc mặt thay đổi gì, hắn mới dám tiếp tục nói: "Tối hôm qua xuất hiện
cùng thần tiên đại hiệp còn có một người giống như một cô gái, thần suy
đoán khối lục tùng thạch này nhất định là cô gái kia lưu lại "
Những lời không thể nghi ngờ này của Đại Ba đã khiến
cho Hoàng Phủ Tấn hi vọng rất lớn!
Là Thiên Thiên, nhất định là Thiên Thiên!
" Đại Ba!" Ánh mắt Hoàng Phủ Tấn lúc này rất
sắc bén, vẻ mặt kiên định.
"Dạ!"
"Truyền lệnh xuống, phái binh lính đi tuần ở mỗi
nhà phú thương phải coi chừng, cần phải bắt được vị thần tiên đại hiệp
kia!"
Lúc này, Hoàng Phủ Tấn hận là không thấy bọn họ tối
nay lại hành động một lần nữa, như vậy hắn sẽ có thể tìm được Thiên Thiên .
Cho dù nữ tử đi cướp kia không phải là Thiên Thiên,
như vậy nàng ta cũng nhất định là biết tung tích Thiên Thiên.
"Dạ, hoàng thượng!"
"Còn có!" Hoàng Phủ Tấn như đang nghĩ đến
cái gì đó, tiếp tục nói: "Chuyện này nhất định phải bí mật, không cho phép
để lộ ra một chút tin tức."
"Dạ, thần lập tức đi làm!" Chắp tay đối với
Hoàng Phủ Tấn, Đại Ba cung kính lui xuống.
Nhưng trong lòng lại cũng rất băn khoăn, thế nào mà ngay
cả hoàng thượng cũng tự mình hỏi tới chuyện tình bị cướp sạch trong nhà phú
thương? Hoàng thượng ngàn dặm xa xôi từ kinh thành tới đây chẳng lẽ chỉ là vì
muốn hắn tra xét chuyện như vậy?
Không thể nào, tuyệt không có khả năng này! Đại Ba hủy
bỏ điểm này ở trong lòng.
Nhưng nếu không phải là có chuyện trọng yếu, hoàng
thượng tuyệt sẽ không tự mình đến Chiêu Lăng để hỏi tới chuyện này.
Chẳng lẽ. . . . . . Hoàng thượng lần này đến đây là do
có chuyện vô cùng quan trọng sao?
Nghĩ tới đây, Đại Ba đột nhiên nghĩ đến một chuyện,
khoảng thời gian trước hoàng thượng không phải là hạ hoàng bảng treo giải
thưởng vạn lượng hoàng kim tìm kiếm tung tích Hoàng hậu nương
nương sao. Chẳng lẽ lần này hoàng thượng tự mình đến Chiêu Lăng, là vì tìm
kiếm Hoàng hậu nương nương?
Nghĩ như vậy, trong mắt Đại Ba thoáng qua một tia
không dám tin!
Dù sao cũng là người ở lăn lộn nhiều năm
trong quan trường như vậy, có một số việc hắn rất dễ dàng xâu chuỗi
lại.
Chẳng lẽ hoàng thượng cho rằng cô gái xuất
hiện cùng thần tiên đại hiệp là Hoàng hậu nương nương?
Cũng không phải là không thể được. Người có thể có lục
tùng thạch cũng không phải người bình thường, nhưng nếu khối lục tùng
thạch kia thật sự là từ trên người nữ nhi kia rơi xuống, sợ rằng khả
năng nàng là Hoàng hậu nương nương cũng không nhỏ.
Nghĩ như vậy, Đại Ba trở nên càng thêm chịu khó, lần
này chính là giúp hoàng thượng tìm được Hoàng hậu nương nương, xem như lập được
một cái công lớn rồi. Nếu như tìm được nương nương, hoàng thượng cao hứng sẽ
liền điều hắn đến kinh thành làm quan cũng không chừng.
Sau khi Đại Ba đi, mi mắt Hoàng Phủ Tấn rũ xuống, giơ
tay lên, nhìn mảnh ngọc trong tay, khuôn mặt hắn mang theo phiền
muộn, đem khối ngọc xanh biếc kia nắm thật chặt ,
"Thiên Thiên, là nàng thật sao?"
Trong mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo nhàn nhạt bất an,
hắn rất sợ đến lúc đó nhìn thấy người kia lại không phải là Thiên Thiên, vậy
hắn phải làm sao bây giờ? Thiên Thiên lại không biết là ở nơi nào? Nàng có thể
hay không là đã xảy ra chuyện?
Hoàng Phủ Tấn không dám nghĩ tiếp nữa, hắn hi vọng bọn
họ có thể mau sớm xuất hiện, nhưng lại thấy sợ khi bọn họ xuất hiện
mà người đó lại không phải là Thiên Thiên. Cái loại cảm giác từ
đám mây rơi xuống đáy cốc đó sẽ làm tim của hắn không thể chịu nổi.
"Hoàng thượng, ngài yên tâm đi, nương nương nhất
định không có việc gì. Ngài cùng nương nương rất nhanh là có thể gặp mặt."
Thấy Hoàng Phủ Tấ