Insane
Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210775

Bình chọn: 7.5.00/10/1077 lượt.

ở một nơi yên bình, không có người làm phiền.

Bên ngoài, đã gần tối, cô nắm tay Niệm Niệm, kéo hành lý, mở cửa ra, nhìn thấy xung quanh không có ai, vội vàng bước nhanh về phía thang máy.

Ai ngờ khi đi qua phòng Sở Ngự Tây, cửa phòng anh đột nhiên mở ra.

cô sợ đến mức chân tay mềm nhũn, thiếu chút nữa ném cả hành lý, mà lông mày của Sở Ngự chau lại, sắc mặt rất khó coi.

"Đứng lại..." Anh lạnh lùng nói.

Thương Đồng không dám quay đầu lại, kéo Niệm Niệm vội vàng chạy đến thang máy.

Sở Ngự Tây cũng nhanh chóng đuổi theo, cô vừa mới ấn thang máy, anh đã đuổi đến.

Thang máy mở ra, cô ôm Niệm Niệm vội vàng ấn thang máy đi xuống, cửa chưa đóng, Sở Ngự Tây đã xông đến.

"Anh...anh làm gì?" cô ngoại trừ những lời này, sợ đến mức cũng nói không nên lời gì.

"Em muốn đi đâu?" Sở Ngự Tây lạnh lùng nói.

"Liên quan gì đến anh?" Tim Thương Đồng run rẩy giữa không trung.

Sở Ngự Tây không quan tâm đến Niệm Niệm đang ở bên cạnh, một tay gắt gao nắm lấy tay cô: "Thế nào, cả lão người tình của em cũng không để ý sao?"

Cổ tay Thương Đồng đều bị anh bóp chặt, cô không biết lão người tình anh nói kia là ai, cô cũng không có lão người tình gì đó, nên cũng nóng nảy nói: "Tôi không biết anh đang nói gì, buông tôi ra!"

"Xem USB kia rồi à?" Sở Ngự Tây bị sự bình tĩnh của cô chọc tức, mang cô ép vào phía trong thang máy.

Niệm Niệm kéo anh ra: "Mẹ...chú đừng đụng vào mẹ cháu..."

Sở Ngự Tây không chút quan tâm đến nắm tay nhỏ của Niệm Niệm, bàn tay to hận không thể bóp đứt cổ Thương Đồng.

"Em đừng dọa đến con bé!" Thương Đồng sốt ruột, cô gấp giọng nói: "đã xem thì thế nào? Anh cho rằng như vậy có thể uy hiếp được tôi? Có bản lĩnh thì anh phát đi, tôi đã nói sẽ không chịu uy hiếp của anh, tôi muốn cùng anh cắt đứt quan hệ, tại sao anh nhất định phải quấn lấy tôi không tha."

Sở Ngự Tây nghe xong những lời này, thở gấp không biết nói gì, ngực anh phập phồng lên xuống: "Được! Tôi sớm nên nghĩ đến, em là người phụ nữ vô tình! Em thật nhẫn tâm!"

Thang máy đến tầng một, cửa mở, Thương Đồng quát to: "Anh mau buông tôi ra, nếu không tôi sẽ kêu lên."

Sở Ngự Tây xoay tay lại ấn nút đóng cửa, mắt thấy thang máy muốn khép lại một lần nữa, Thương Đồng vùng vẫy la to: "Cứu mạng..."

Thang máy tầng một có người muốn đi lên, ấn nút ở bên ngoài, cửa lại mở ra.

Thương Đồng ở lúc Sở Ngự Tây đang tức giận, thừa cơ vùng khỏi anh, kéo Niệm Niệm ra thang máy, vừa ra đến trước cửa thì mang hành lý kéo ra.

không dám quay đầu lại xem Sở Ngự Tây có vẻ mặt gì, cô kéo Niệm Niệm lên xe taxi, chạy đến nhà ga.

Dọc theo đường đi, thậm chí có cảm giác chạy trốn, Niệm Niệm cũng hết sức lo lắng, cô đành phải một bên ổn định lại tâm tình của mình, một bên vỗ về Niệm Niệm.

Đến nhà ga, mua một vé xe sẽ xuất phát ngay lập tức, vội vã ra xe, mới biết được lại là vé xe đi Tế Nam.

Giữa trưa ngày thứ hai mới có thể đến Tế Nam.

Bởi vì dẫn theo trẻ em, bỏ lỡ thời gian nhộn nhịp, cuối cùng bù lại được chỗ giường nằm.

Cảm giác hoảng hồn chưa tan, đã căng thẳng lại kích thích, thêm cảm giác giành được tự do và sống lại.

cô thật sự chạy trốn như vậy sao?

cô không dùng chứng minh tư mướn phòng, anh không thể tìm thấy cô, cô có thể thuê một căn nhà nhỏ bình thường, đưa Niệm Niệm đi nhà trẻ, rồi đi tìm công việc, yên ổn qua nửa đời sau, mang chuyện mấy ngày nay xem như một cơn ác mộng, qua mấy năm nữa, anh thật sự quên thì tốt rồi.

Lấy điện thoại ra, cô gửi cho Nhiễm Đông Khải một tin nhắn, nói với anh đã đi, rồi tắt máy, rút thẻ điện thoại ra, bẻ gãy, ném vào thùng rác.

Tay cô lại đụng đến cái USB trong túi kia, sau một lúc do dự, cũng lấy ra, lột vỏ ngoài, lộ ra Chip bên trong, cô mang Chip đập vỡ, vẻ mặt có chút thoải mái hơn, Sở Ngự Tây, cho dù anh thật sự truyền ra, cùng lắm là tôi trốn đi, chỉ cần không gặp mặt anh là tốt rồi. Nhiễm Đông Khải nhìn xấp tư liệu trên bàn, sau khi tỉ mỉ xem thì chau mày: "Nhiều như vậy sao?"

Chu Hi cung kính đứng bên cạnh: "Nhiễm tổng, hiện tại chỉ có thể tra được nhiều như vậy, mặc dù cha của Thương tiểu thư dạy ở trường đại học H, nhưng cũng không có bạn bè thân thích, chỉ dẫn theo duy nhất một nghiên cứu sinh là La Hằng Viễn, cuộc sống thường ngày của Thương tiểu thư cũng rất đơn giản, trong tư liệu đã thu thập tình hình thực tế của cô ấy từ tiểu học đến bây giờ, ngoại trừ năm năm trước thôi học ở trường đại học H, được La Hằng Viễn giới thiệu đến viện bảo tàng Hàn Thành làm việc, cũng không có gì đặc biệt."

Nhiễm Đông Khải nhìn ảnh chụp trong tư liệu của Thương Đồng, dáng cười yếu ớt nhẹ nhàng, bất luận là ngũ quan hay dáng vẻ, đều rất giống Sở phu nhân, nhưng anh nhớ rất rõ ràng, bên ngoài phòng cấp cứu, Sở phu nhân đã từng chính miệng nói ra, bà chỉ có một đứa con gái là Vân Hề, lúc ấy bà vô cùng lo lắng, theo đó mà nói thì không phải là giả, hơn nữa nếu giữa bọn họ thật sự có quan hệ, làm sao Sở phu nhân có thể không cảm nhận được?

Đến cùng là không đúng chỗ nào? Chẳng lẽ anh thật sự nghĩ sai rồi sao?

Anh chau mày lại, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hồ sơ của Thương Đồng: "Tại sao không có thông tin về mẹ của cô ấy?"