The Soda Pop
Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328703

Bình chọn: 7.5.00/10/870 lượt.

ự Tây nhìn bóng đêm ngoài cửa xe, trong lòng tự giễu.

"Giúp tôi thu xếp tất cả cho ngày mai." Sở Ngự Tây dựa vào ghế xe, mệt mỏi đang muốn nghỉ ngơi, chuông điện thoại lại trong lúc này vang lên.

Anh nhìn số gọi đến, mày hơi cau lại.

"Vân Hề?" Bên kia điện thoại dường như hơi dè dặt, áp chế giọng điệu, nhỏ nhẹ dịu dàng lên tiếng: "Anh..."

Lông mày Sở Ngự Tây chùng xuống, giọng lạnh như băng, nhưng ánh mắt lại ôn hoà: "Có chuyện gì?"

Sở Vân Hề dường như đối với khuôn mặt lạnh lùng của anh đã tập thành thói

quen, chỉ là có chút thiếu tự nhiên mở miệng nói: "Anh, em nghe cha nói, anh đang ở Hàn Thành?"

Sở Ngự Tây "Ừ" một tiếng, tiếp tục nghe cô nói tiếp.

"Cái đó...Nhiễm đại ca cũng đang ở Hàn Thành?"

Sở Ngự Tây nghe những lời này, lông mày càng nhíu chặt hơn, lạnh lùng nói: "Vân Hề, em muốn tìm anh ta, thì đi mà hỏi anh ta."

nói xong, liền muốn ngắt điện thoại. Bên kia Sở Vân Hề vội vàng mở miệng: "Anh, đừng ngắt điện thoại."

Sở Ngự Tây dừng tay lại, vẫn là vẻ mặt không kiên nhẫn như cũ.

"Anh, anh đã lâu không về nhà, cha rất nhớ anh, em cũng rất nhớ anh." Giọng Vân Hề mềm mỏng, ngoan ngoãn khéo léo nói.

ngực Sở Ngự Tây nhấp nhô, con ngươi của anh có chút tối lại, sau khi nghe Sở Vân Hề nói xong, anh lạnh nhạt trả lời: "Còn chuyện khác sao?"

"không có..." Sở Vân Hề kéo dài giọng, dường như có chút bất đắc dĩ thấp giọng nói: "Anh, vậy em cúp đây."

"Ừ." Sở Ngự Tây gật đầu, chờ bên kia ngắt máy, anh mới mang điện thoại ném qua một bên.

Tim có chút buồn bã.

Nhắm mắt lại, trước mắt ẩn hiện một khuôn mặt nhu mì thuần khiết, có thể

tưởng tượng đến cô ở bên kia nhất định là vô cùng rối rắm, lại hết sức

kiềm chế, mới có thể khiến anh không gọi số điện thoại này.

Sở Ngự Tây nhắm mắt lại, anh cần sửa sang lại thật tốt.

---------Vũ Quy Lai---------

Sáng sớm, Thương Đồng cho Niệm Niệm ăn một ít cháo, sờ trán cô bé, đã hạ sốt, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhỏm.

"Mẹ, ba ba đi làm sao?"Niệm Niệm đang cầm chén cháo, chỉ bệnh một ngày, cằm

cô bé đã nhọn ra, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn là cặp mắt to tròn,

chớp chớp nhìn chằm chằm Thương Đồng.

Thương Đồng ngồi bên cạnh

bàn ăn ngẩn ra, không biết nên giải thích với cô bé như thế nào, đành

phải vuốt tóc cô bé, dịu dàng nói: "Ba ba có việc, hôm nay Niệm Niệm

muốn đi nhà trẻ sao? Nếu như không thoải mái, mẹ sẽ ở nhà chăm sóc con."

Thương Niệm Niệm nghiêm túc suy nghĩ một chút, mắt uốn cong, cười xinh xắn trả lời: "Nếu mẹ không đi làm, Niệm Niệm cũng không đi nhà trẻ."

Thương Đồng cười nói: "Tốt lắm, hôm nay mẹ xin nghỉ, dẫn con đi chơi một ngày."

"Hay quá, mẹ thật tốt." Niệm Niệm hôn Thương Đồng một hớp, bỏ chạy đi tìm quần áo.

Viện bảo tàng nếu không có lãnh đạo thị sát, bình thường rất nhàn rỗi, hôm

nay không phải Chủ Nhật, cho nên ít người hơn, Thương Đồng xin nghỉ, dẫn Niệm Niệm đến khu vui chơi ở lầu năm bách hóa Hàn Thành, trên dưới nơi

đây là một trăm thước vuông, bốn phía bên trong có cầu trượt, đệm thổi

phồng, bập bênh, chỗ chơi bóng, còn có một hố cát, những đứa trẻ đang

chơi điên cuồng bên trong.

Mua vé, Thương Niệm Niệm giống như con chim nhỏ sổ lồng, chạy vọt vào bên trong, cùng chơi với những đứa trẻ kia.

Thương Đồng đứng bên ngoài, môi mỉm cười, nhìn con gái vô tư, chuyện buồn phiền gì cũng giống như không quan trọng.

Mỗi lần nghe Niệm Niệm gọi mẹ, lòng cô liền mềm mại rối tinh rối mù.

cô nhớ, khi còn nhỏ cô cũng đã hỏi: "Ba ba, người khác đều có mẹ, tại sao Đồng Đồng không có?"

Cha chỉ trả lời: "Bà ấy đã đến một nơi rất xa."

"Bà ấy sẽ trở lại sao?"

"sẽ không."

Khi đó cô còn quá nhỏ, không hiểu được phiền muộn trong mắt cha.

"Mẹ có yêu con không ạ?"

"yêu."

"Tại sao mẹ không từ nơi rất xa ấy trở về?"

"Bởi vì...bà ấy sẽ không trở về." Mỗi lần hỏi đến, kết quả đều giống nhau.

Lòng Thương Đồng lúc này có chút thắt chặt, cô ngắm nhìn Niệm Niệm chơi đùa, đó là con gái của cô, cô yêu con, tuyệt đối sẽ không rời khỏi con.

"Mẹ, Niệm Niệm khát!" Thương Đồng từ trong hố cát nhảy ra, trên mặt đều là bụi, nụ cười vô cùng rực rỡ.

"Đợi, mẹ đi mua cho con, không được đi ra ngoài nhé." Thương Đồng vỗ về Niệm Niệm, quay đầu lại, chính là quầy bán nước, tối qua Niệm Niệm phát sốt, hôm nay nên bổ sung nhiều nước, mua hai chai nước suối, đợi tiền thối nửa ngày, cô quay đầu lại, nhìn về phía hố cát, không có Niệm Niệm.

cô lại nhìn về phía khu vui chơi một chút, hôm nay Niệm Niệm mặc một chiếc áo lót màu trắng, bên ngoài là váy mỏng màu xanh nhạt, bên trong loáng thoáng một cái bóng, cô đi nhìn kỹ lần nữa, bóng dáng đó từ cầu trượt trượt xuống, không phải là Niệm Niệm.

Thương Đồng hoảng sợ, vội vàng chạy về cửa khu vui chơi, từ trên xuống dưới tìm kiếm bóng dáng Niệm Niệm, khẩu cầu có thể ngay lập tức nhìn thấy bóng dáng cô bé nghịch ngợm từ trong khu vui chơi chui ra, nhưng mà không có. cô bị doạ sợ đến lòng run rẩy, chạy về phía nhân viên quản lý.

"Xin chào, anh có nhìn thấy một cô bé, bốn tuổi, vừa rồi ở chỗ này chơi cát, mặc áo lót màu trắng, váy màu xanh nhạt? Tôi vừa đưa con bé đi vào..." Thương Đồng nói rất nhanh, mặt