Pair of Vintage Old School Fru
Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328252

Bình chọn: 8.5.00/10/825 lượt.

hì có ý nghĩa gì?

"Em nghe nói sự nghiệp của anh đều ở Mỹ, bây giờ chuyện bên này cũng đã kết thúc, không phải anh cũng nên trở về sao?" Sở Vân Hề chuyển đề tài, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Anh sẽ mang tro cốt của mẹ và em gái anh về đây, chôn cất cùng cha anh." Nhiễm Đông Khải nhẹ giọng nói.

"Chúc anh thuận buồm xuôi gió." Sở Vân Hề xoay người, chuẩn bị rời đi.

Nhiễm Đông Khải thấy cô muốn đi, thì vội vàng kéo lấy cô: "Vân Hề, sau khi anh trở về, sẽ không đi nữa."

"Đó là chọn lựa của anh." Sở Vân Hề im lặng, trên mặt cô không có bất kỳ cảm xúc gì.

Nhiễm Đông Khải mất mát buông tay ra, anh khẽ giọng nói: "Anh muốn ở cùng Niệm Niệm một thời gian, sau đó rời đi."

Anh nói một thời gian, làm Sở Vân Hề càng trở nên buồn hơn, bởi vì bác sĩ cũng nói, nếu Niệm Niệm không tìm thấy tuỷ thích hợp, có thể chỉ sống được một tháng.

Đôi mắt của Sở Vân Hề đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Mỗi lần nghe con bé gọi dì út, em liền trở nên không có tâm trạng gì, chỉ hy vọng con bé có thể hồi phục sức khỏe, trước kia em tuỳ hứng như thế, rất ý nghĩ đến lo lắng của ba mẹ, bây giờ nhìn thấy hai người của anh em khổ sở như vậy, mới biết được, ân tình của ba mẹ giống như biển cả, cho nên anh làm ra những chuyện này, em đều có thể hiểu được."

Sở Vân Hề lau nước mắt, đi trở về.

Nhiễm Đông Khải đứng đó, có thể tưởng tượng ra mỗi lần Niệm Niệm nũng nịu gọi anh là chú Nhiễm, gọi Vân Hề là dì út, đáng yêu biết bao.

Dì út?

Cũng đúng, Vân Hề là em gái cùng cha khác mẹ với Thương Đồng.

Bỗng dưng, trong đầu anh nảy ra một ý nghĩ, lập tức bước nhanh lên nắm lấy cổ tay của Sở Vân Hề: "Vân Hề, tuỷ của em..."

Hả? Sở Vân Hề hơi ngạc nhiên, nhìn Nhiễm Đông Khải kích động nói: "Vân Hề, em đã từng đối chiếu tuỷ xương với Niệm Niệm chưa? Em xem, trên người em có một nửa dòng máu giống với Thương Đồng, cũng có một nửa giống với Sở Ngự Tây, nói cách khác quan hệ giữa em và Niệm Niệm so với người khác càng mật thiết hơn, em thử xem, nói không chừng có kỳ tích xảy ra!"

Sở Vân Hề nghe xong có chút rối loạn, nhưng cô hiểu được, cô kích động muốn lập tức đi nói với Thương Đồng, tìm bác sĩ đối chiếu của cô và Niệm Niệm.

"Chờ một chút!" Nhiễm Đông Khải nắm tay cô: "Trước hết đừng để bọn họ ôm hy vọng quá lớn! Bọn họ không đủ khả năng để chịu đựng kích thích quá lớn đâu!"

Sở Vân Hề hít vào một hơi thật sâu, cô và Nhiễm Đông Khải cùng trở về phòng bệnh, nhìn thấy Sở Ngự Tây ngồi cạnh giường, đang kể chuyện cổ tích cho Niệm Niệm nghe, anh còn nắm tay Thương Đồng, mặc dù một nhà nhìn qua rất ấm áp, nhưng lại làm cho lòng người ta cảm thấy đau xót.

"Anh, em có chuyện muốn nói với anh." Sở Vân Hề khẽ nói, bây giờ Thương Đồng là phụ nữ có thai, cô sợ Thương Đồng chịu kích thích quá lớn, cho nên muốn nói với Sở Ngự Tây trước.

trên hành lang, Sở Vân Hề nói xong, Sở Ngự Tây nghe thấy cũng vô cùng kích động, trước đó bọn họ mang hy vọng đặt vào ngân hàng tuỷ xương và em bé, thật sự không nghĩ tới khía cạnh này.

Cho dù nói thế nào, cũng phải thử một lần.

Kết quả này ai trong bọn họ cũng không dám đoán trước, bởi vì hy vọng càng lớn, có lẽ thất vọng sẽ càng cao.

Chuyện này, bọn họ quyết định trước hết phải giấu Thương Đồng, buổi sáng làm kiểm tra, có lẽ buổi chiều có kết quả.

Cả một ngày, Sở Ngự Tây luôn trong trạng thái mất hồn.

Anh thỉnh thoảng nhìn Thương Đồng và Niệm Niệm, sẽ đờ đẩn một lúc.

Niệm Niệm khẽ gọi: "Ba ba? Ba ba?" cô bé vương bàn tay nhỏ bé huơ huơ trước mắt Sở Ngự Tây, một lát sau Sở Ngự Tây mới để ý đến.

Thương Đồng thấy anh gầy đi rất nhiều, râu đã mấy ngày quên cạo, vô cùng hốc hác, cô có chút không đành lòng: "Ngự Tây, hay là, hôm nay anh về nghĩ ngơi một chút đi, thay quần áo rồi quay lại?"

Sở Ngự Tây lắc đầu, anh nắm lấy tay Thương Đồng, đã bốn giờ rưỡi chiều, kết quả còn chưa ra, sao anh có thể không lo lắng?

"không sao, chờ một chút."

Thương Đồng rất rối loạn, cô cúi đầu.

Chờ đợi vô cùng đáng sợ, trừ khi có kỳ tích xuất hiện.

Sở Ngự Tây từ trong túi áo lấy cá nhỏ kia ra, là Niệm Niệm đan trước đó, anh vuốt ve, trong lòng phập phồng.

"Sao không thấy Vân Hề?" Thương Đồng có chút thắc mắc.

Vân Hề làm xong kiểm tra cũng cần phải nghĩ ngơi, nên Nhiễm Đông Khải tìm một phòng bệnh khác, để tránh cho bọn họ biết.

Lúc này, bác sĩ trưởng đi tới.

Sở Ngự Tây đứng phắt dậy: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Bác sĩ cầm một xấp giấy xét nghiệm, lộ ra vẻ mặt vui mừng, ông đi ra cửa, đưa giấy xét nghiệm đặt vào tay của Sở Ngự Tây: "thật sự là kỳ tích! thật sự đối chiếu thành công! Chuyện này không nên chậm trễ, trước tiên chúng tôi sẽ chuẩn bị trước cho việc phẩu thuật của Sở Vân Hề tiểu thư và Niệm Niệm, trong tuần này sẽ tiến hành làm phẩu thuật!"

Sở Ngự Tây nghe xong, ban đầu anh không có phản ứng gì, sau đó từ tư siết chặt nắm tay, đôi mắt ngấn lệ bắt đầu tuôn ra, anh nghẹn ngào khẽ nói: "Tôi đi thông báo cho bọn họ!"

Anh đi vào phòng bệnh, nhìn Thương Đồng, lại không thốt nên lời.

Sở Hán Thần thấy bộ dạng này của anh, cũng đứng dậy.

Thương Đồng sợ đến mức sắc mặt trắng như tuyết, sao anh lại khóc? Chẳng lẽ...

Bác sĩ lại báo tin