
n can ven đường, cả người đều suy sụp.
Sở Ngự Tây chậm rãi lái xe, anh thật sự cần yên tĩnh một chút.
Yên tĩnh một chút.
Nhưng điện thoại vẫn cố chấp vang lên, anh ấn loa ngoài thì nghe thấy giọng nói vui vẻ của Lâm Lôi truyền đến: "Ngự Tây, em đã xong chương trình, anh đến đây đón em đi."
Sở Ngự Tây đột nhiên đạp thắng xe, anh không biết nên trả lời thế nào, lúc này, anh đã hoàn toàn không quan tâm đến tiệc đính hôn gì đó, anh gục trên tay lái, ngắt điện thoại.
Tin nhắn nhảy vào, anh cũng không muốn xem.
Dòng xe cộ chạy tới chạy lui trên đường, tiếng còi ầm ĩ không dứt bên tai, trong lòng anh rối bời. Cho đến nay, anh cũng không hiểu tại sao Thương Đồng lại làm vậy, dù tối qua biết cô là con gái của Tân Mộng Lan, anh cũng cảm thấy cô đã không tin tưởng mình.
không ngờ, đây mới là lý do cuối cùng.
Cảm giác giống như trời sập xuống, nhưng là sự thật.
Điện thoại lại vang lên lần nữa.
Anh nhìn lên, mặt trời đã ngã về tây, kim đồng hồ chỉ 3 giờ rưỡi.
"Alô..." Sở Ngự Tây khẽ giọng nhận điện thoại.
"Ngự Tây, nghe giọng của anh có gì đó không bình thường, xảy ra chuyện gì sao?" Lâm Lôi vừa lái xe, vừa gọi điện thoại.
Sở Ngự Tây nghe được tiếng của Lâm Lôi, anh nên nói gì đây?
"Anh đang ở đâu?" Lâm Lôi rõ ràng cảm giác được sự khác thường của anh, không đợi anh trả lời, tiếp tục nói: "Ngự Tây, nếu anh gặp phải chuyện gì, hay có ý kiến gì, chúng ta gặp nhau nói chuyện, anh không cần lo lắng."
Ý không cần lo lắng, Sở Ngự Tây hiểu.
Anh nhìn xung quanh, nói ra địa chỉ, im lặng đốt một điếu thuốc, chờ Lâm Lôi đến.
Nửa tiếng sau, Lâm Lôi mới chạy đến, cô dừng lại sau xe của Sở Ngự Tây, thấy kính xe hạ xuống, một tàn thuốc bị ném ra ngoài, nhìn lại trên mặt đất, đã có mười mấy tàn thuốc.
cô đi lên mở cửa ghế lái phụ ra, ngồi vào, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh muốn huỷ hôn sao?"
Trong xe đều là khói thuốc, Lâm Lôi làm chủ trì đài phát thanh, chịu không nổi nhất là khói thuốc như vậy, cô hạ cửa sổ xuống, gió lại thổi vào, cô nhịn không được ho hai tiếng.
Sở Ngự Tây yếu ớt mở miệng nói: "Nếu bây giờ tôi đề nghị huỷ hôn, em có đồng ý không?"
Mặc dù dọc trên đường đi Lâm Lôi đã suy nghĩ rất nhiều, có thể làm anh trở nên khác thường như vậy, nhất định có liên quan đến Thương Đồng, nên đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng không ngờ Sở Ngự Tây thật sự nói ra miệng.
cô hít sâu một hơi, hắng giọng nói: "nói cho em biết lý do thật sự đi."
Sở Ngự Tây nắm chặt vô lăng, anh im lặng một lúc lâu, mới quay đầu nhìn Lâm Lôi: "Tôi sẽ không yêu người khác. Trước đó tôi đã nói, muốn cùng em thử một lần, là sai lầm."
"Bởi vì anh còn yêu Thương Đồng, em biết." Lâm Lôi bình tĩnh gật đầu: "không phải anh nói giữa các người không thể nào sao? Bây giờ giữa các người đã có thể?"
Sở Ngự Tây tuyệt vọng lắc đầu.
Lâm Lôi im lặng một lúc, khẽ nói: "Ngự Tây, em có thể đồng ý với quyết định của anh, nhưng hôm nay không phải dịp thích hợp, bởi vì bữa tiệc tối nay không phải lúc trước em đã rất cẩn thận hỏi qua anh rồi sao, em tin anh nhất định cũng không phải loại người nói một đằng làm một nẻo, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì không thể biết trước được, làm anh quyết định như vậy, nhưng em vẫn hy vọng anh suy nghĩ kỹ lại một chút."
"Đứa bé kia, là của tôi." Sở Ngự Tây nghĩ tới Niệm Niệm đang chịu khổ trong bệnh viện, anh rất đau lòng, cảm giác hối hận và bi thương càng dày vò anh hơn.
Lâm Lôi nghe xong, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo: "Nếu hai người vì đứa bé mà hợp lại, em đồng ý thành toàn."
Sở Ngự Tây lắc đầu, anh không còn sức để giải thích nữa.
Lâm Lôi nhìn phản ứng của anh, nhẹ giọng nói: "Nếu, nếu em nói là vì tin tức đột ngột này, làm anh đề nghị huỷ hôn, em nghĩ không cần thiết. Em có thể tiếp nhận, dù sao đứa bé cũng là người vô tội."
"Lâm Lôi, em rất tốt, xứng đáng với người tốt hơn." Sở Ngự Tây vô lực mở miệng: "Chúng ta kết thúc đi."
Lâm Lôi cắn môi dưới, cô im lặng chốc lát, mới gật đầu: "Được rồi. Nhưng mà, bây giờ đã không kịp thông báo cho khách mời, bảy giờ tối, anh đến tuyên bố quyết định của anh đi."
Sở Ngự Tây gật đầu, anh khẽ giọng nói: "thật xin lỗi."
"Em không muốn nghe ba từ đó." Lâm Lôi che mặt mình, lại từ từ buông ra, có thể thấy được đáy mắt cô hơi ngấn lệ: "Chỉ hy vọng, tối nay anh có thể giải thích khéo léo một chút."
cô đẩy cửa xe ra, gió rất lạnh, nước mắt cô rơi xuống.
----- Vũ Quy Lai -----
Trong bệnh viện, Niệm Niệm đã kết thúc cuộc hóa trị của hôm nay.
Nhiễm Đông Khải đang ôm Niệm Niệm, cùng cô bé xem tập tranh.
Lúc Thương Đồng trở lại phòng bệnh, bước chân của cô rất nặng nề, đứng ở cửa, nhìn cảnh tượng Nhiễm Đông Khải ôm Niệm Niệm, nước mắt chảy xuống.
Niệm Niệm thấy cô, nở nụ cười: "Mẹ..."
Thương Đồng đi vào, cô ôm Niệm Niệm vào trong ngực, lòng cũng bị giày xéo.
Nhiễm Đông Khải thấy thế, đứng dậy, khẽ nói: "Đồng Đồng, Niệm Niệm muốn đi xem thế giới đáy biển, lần này ba người chúng ta cùng đi được không?"
Tuy Niệm Niệm bị bênh, nhưng trong mắt vẫn lộ ra tia sáng khát vọng, cô bé nhẹ nhàng lắc tay Thương Đồng: "Mẹ..."
Thương Đồng gật đầu, cô cúi đầu lau nư