
ứ?” Thẩm Khánh Sơn vuốt tóc con gái, “Là bạn
gái cũ thì sao? Không phải cậu ấy sẽ kết hôn với con sao?”
“Nhưng…”
“Nghĩ thoáng ra một chút không phải tốt hơn ư? Bố sẽ tìm Lập Đông nói chuyện, mau chóng bàn chuyện hôn sự cho con!”
Thẩm Lợi không nói gì nữa.
Một tối cuối tuần, Chu Lập Đông gọi Hoắc Yến Phi ra quán rượu Salitun. Hoắc công tử nhìn thấy dáng vẻ thiểu não của Chu Lập Đông liền hỏi: “Sao
thế? Tự nhiên chủ động gọi mình đi uống rượu?”
Chu Lập Đông cười chán nản, “Nếu mình biết mình phải làm sao thì đã không ngồi với cậu ở đây!”
“Không phải vì Hác Tư Nguyên chứ?” Hoắc công tử luôn nói mà không suy nghĩ.
Chu Lập Đông đang định nâng cốc dừng tay lại giữa không trung, “Nếu đúng thì sao?”
“Đúng thì không có gì hay!” Hoắc công tử uống cạn ly rượu, “Tiểu tài nữ không thể đợi cậu được!”
“Vì sao?”
“Cậu đã có Thẩm Lợi, cô ấy cũng đã có Tỉnh Thành!”
Chu Lập Đông lắc đầu.
“Uống ít thôi, dạ dày của cậu không khỏe!” Hoắc công tử muốn cầm lấy ly rượu
trong tay Chu Lập Đông nhưng Chu Lập Đông giữ lai rồi cười lớn, “Nhưng
mình không muốn có Thẩm Lợi, người cô ấy muốn cũng không phải Tỉnh
Thành!”
Hoắc công tử lắc đầu, “Thật không hiểu được mối quan hệ lằng nhằng giữa các cậu!”
Chu Lập Đông nhìn thứ nước màu hổ phách trong chén, khẽ nói: “Yến Phi, mình luôn mong được sống đơn giản như cậu…”
Chu Lập Đông bám lên lan can cầu thang, dạ dày đau, vô cùng khó chịu, anh
khôn dám động đậy, sợ rằng nếu cử động sẽ bị ngã không đứng lên được
nữa. “Tư Nguyên!” Anh khẽ gọi, giờ này lẽ ra cô nên về rồi. Anh muốn gặp cô, nói với cô, cho dù thế nào anh vẫn yêu cô! Nhưng đợi một lúc lâu
sau, cánh cửa vẫn không mở, anh hơi mệt mỏi nhưng không dám nhắm mắt, sợ rằng nếu nhắm mắt sẽ bỏ lỡ cơ hội được gặp Tư Nguyên.
Hác Tư Nguyên làm thêm giờ rất muộn, lúc về đến nhà thang máy đã ngừng hoạt động nên đành đi thang bộ.
Cô từ từ bước từng bậc thang, lúc ngẩng đầu lên, cô thấy Chu Lập Đông đang dựa tay vào tay vịn cầu thang.
Anh mệt mỏi cười với cô, cô chỉ có thể nghiêm mặt, không biết nên phản ứng thế nào?
“Tư Nguyên!” Anh tha thiết gọi cô, ánh mắt dịu dàng.
Hác Tư Nguyên nói: “Sao anh lại ở đây?”
Chu Lập Đông ôm ngực, cố gắng đứng thẳng người, “Anh đợi em về!” Trên người anh nồng nặc mùi rượu.
“Anh nhầm chỗ rồi, cũng nhầm người rồi!” Tư Nguyên buồn rầu nói rồi đi qua người anh, mở cửa bước vào nhà.
Chu Lập Đông đứng bất động, không có bất kỳ thái độ gì, dường như anh không còn cảm thấy cảm giác cơn đau dạy dày nữa.
Người anh yêu bước qua anh trong chốc lát, sự dịu dàng trong ánh mắt của anh tan dần, chỉ còn lại sự cô đơn và buồn bã.
Tư Nguyên dựa người lên cánh cửa, để mặc cho nước mắt chảy xuống, cô mong
sao tất cả chỉ là một giấc mộng rồi tỉnh giấc! Nhưng ngược lại, đây
không phải là một giấc mơ, bởi vì cô không thể kìm nén cảm giác đau đớn
trong lòng.
Bên ngoài cửa, Chu Lập Đông đứng đó rất lâu, anh mơ hồ đứng ở cầu thang, bỗng nhiên không biết nên đi đâu?
Cuối tháng Hai, lớp học nghiên cứu sinh của đại học Giao thông bắt đầu, địa điểm ở tầng bốn tòa nhà Tư Nguyên.
Tam kiếm khách lái xe đến cổng phía đông của đại học Giao thông, đi qua hồ
rồi đỗ xe ở cổng phía nam. Hoắc công tử kéo Chu Lập Đông rồi nói: “Chúng ta lại quay trở về cái thời sinh viên rồi!”
Chu Lập Đông nhìn
thấy dòng chữ to bắt mắt trên tòa nhà Tư Nguyên, cảm thấy hơi hoảng hốt, bỗng nhiên nhớ đến rất lâu trước đây, Hác Tư Nguyên đã chỉ lên những
chữ này và nói: “Anh nhìn xem, tòa nhà này được đặt theo tên em!” Giọng
nói của cô vẫn còn in dấu rõ ràng trong ký ức của anh, mãi vẫn không
quên!
Tỉnh Thành vỗ lưng Chu Lập Đông rồi nói: “Không được tức cảnh sinh tình, mau lên lớp thôi!”
Chu Lập Đông định thần lại, cười với Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi: “Hai người có còn nhớ Tư Nguyên đã nói gì không? Tòa nhà này được đặt theo tên của cô ấy!”
Tỉnh Thành không nói gì, bỗng nhiên có một người nào đó
nói xem vào: “Tôi đang không biết ai nhắc đến Tư Nguyên, hóa ra là các
anh!”
“Tổ Kế!” Hoắc công tử mở to mắt nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt.
Tổ Kế bước đến trước mặt Chu Lập Đông, ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm giọng hỏi: “Bỗng nhiên anh lại nhớ đến Hác Tư Nguyên sao?”
Chu Lập Đông cố gắng mỉm cười, bị cát bay vào mắt, anh tháo kính và lấy đầu ngón tay dụi mắt, một lúc sau mới nói: “Phải, tôi vẫn nhớ cô ấy, và chỉ nhớ cô ấy!” Giọng nói khàn khàn như nói cho mình nghe. Tổ Kế nhìn thái
độ của Chu Lập Đông rồi buông một câu: “Giả dối!” rồi bỏ đi.
“Tổ Kế!” Hoắc công tử thét gọi sau lưng cô, cô giả vờ như không nghe thấy.
Trong lúc học, Tổ Kế ra ngoài mua nước và gặp Chu Lập Đông.
Chu Lập Đông dừng lại nhường đường cho cô rồi nói: “Những năm gần đây, cô và Tư Nguyên vẫn liên lạc chứ?”
Tổ Kế trợn mắt nhìn anh: “Mặt anh dày thật, vẫn còn hỏi về Tư Nguyên được sao?”
Chu Lập Đông thở daifm “Tôi có lỗi với cô ấy!”
“Hừ, đương nhiên anh có lỗi với cô ấy! Vì chia tay với một con người xấu xa
như anh, cô ấy không ăn không uống suốt nửa tháng, sau đó còn bị trầm
cảm, mọt năm liên tục phải đi khám bác sĩ tâm lý!”
Chu Lập Đông cười khổ sở, “Vì một c