
ốt
ngược vào tim, anh không thể để người khác thấy anh yếu đuối, không rơi nước
mắt, không quay đầu.
Nó về nhà cho Bọ ăn uống tắm rửa rồi đi ngủ sớm vì Bọ chơi cả ngày cũng khá
mệt. Nó không ăn vội mà chờ hắn bình thương hắn sẽ về ăn tối cùng nó,nếu không
về được cũng sẽ gọi cho nó, nhưng hôm nay đã quá trễ mà hắn vẫn chưa về. Nó cho
mọi người đi ngủ trước một mình ngồi đợi hắn.
“boang boang…..” đồng hồ lớn điểm 12h mà hắn vẫn chưa về, nó thấy lo lắng,
khoát chiếc khăn mỏng nó ra xích đu ngồi cho mát. Nói mát chứ giữa đêm thế này
sương xuống rất lạnh, nó ngồi một lúc thì thấy xe dừng trước cửa vội chạy ra mở
cửa .
Nhưng không phải xe hắn mà là Hải Phong, Hải Phong khó nhọc dìu hắn say mèm
miệng còn không ngớt đòi uống nữa, cậu nhìn nó lắc đầu rồi mang hắn đi thẳng
lên phòng.
- Gia Tùng sao thế anh?
- Cái này hỏi em mới đúng chứ? Lúc anh tới nơi là hắn đã quắt cần câu rồi,
miệng không ngừng gọi tên em - Hải phong lắc đầ chán nản.
Sao khi tiễn Hải Phong về nó vội lên phòng lo cho “con sâu rượu”. Tháo bớt
quần áo trên người hắn ra, nó cho hắn uống chén trà đậm giải rượu. hắn thì cứ
tay chân múa may miệng nói những câu không đầu không đuôi
- Gia Tùng!, anh sao lại uống nhiều thế chứ?
- Kệ anh, em không….ức không… cần quan tâm, đi mà vui vẻ với…hức…hắn hừ -
hắn không biết là đang say hay tỉnh nữa vừa nói vừa quẳng nó ra.
- Anh đang nói cái gì thế, mà anh ngủ đi có gì mai nói – nó cố dỗ hắn
- Ngủ gì chứ? ngủ rồi để em đi tìm hắn hả? - hắn nổi khùng quát ầm lên (ai
biết cha này bị gì chết liền. Điên quá rồi!) sao làm thế với anh? Em bảo là
muốn ở lại bên anh mà? Sao em lai….
Hai mắt đỏ ngầu long lên nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống nó, nghiến răng
nghiến lợi đẩy nó dội vào tường đau điếng, đôi tay hắn như gọng kìm bóp chặt
đôi vai nó như muốn nghiền nát đôi vai của nó ra
- Đau em..,Tùng! – nó rên lên đau đớn mong hắn nghe mà dịu lại, nhưng hoàn
toàn không hắn như bị kích thích hơn rít lên trong miệng kề sát mặt nó mà nói
- Em đau không bằng anh đau khi thấy chúng đâu, tim anh đang rỉ máu đó -
hắn càng nhấn mạnh nó vào tường,
Không dịu dàng ,không báo trước hắn bá đạo cuối xuống hôn nó nói chính xác
hơn là ăn môi nó hắn muốn nuốt nó vào bụng. Hắn thật sự biến thành con thú
hoang dã làm nó hoảng sợ hắn không dịu dàng như bình thường nữa, cố sức đẩy hắn
ra, miện luôn kêu tên hắn kêu hắn mau dừng lại. Nó bật khóc từng giọt từng giọt
chạy vào miệng cả hai, mặn đắng, hắ giật mình lùi lại nhìn nó trượt xuống ngồi
bó gối 1 gốc tường ánh mắt hoang mang, giơ tay về phía nó thống khổ kêu
- Đồng, anh…
Nghe tiếng hắn nó càng nép sâu vào tường, hắn oán hận mình đã làm gì để nó
phải như thế? Đã hứa cả đời yêu thương chăm sóc nó vậy mà bây giờ lại làm nó
thành ra thế này, sao hắn lại thành ra thế này. Muốn ôm nó vào lòng nhưng can
đảm đó đâu mất hắn không dám chạm vào nó. Bản thân bất lực trượt xuống một góc
gục mặt trên gối. Nó hắn không ai nói câu nào, tất cả chìm vào khoảng lặng đêm
tối.
Phải làm thế nào người yêu hỡi vì đôi lúc nước mắt em rơi .
Khiến anh buồn rồi lòng càng nhói đau nhiều hơn .
Dù vẫn biết em cần quan tâm , sẻ chia hơn trong tình yêu .
Mà sao anh chẳng thể nói ra lòng anh ...
Chỉ mong rằng ngày nào đó , em sẽ hiểu anh yêu em nhiều .
Để thời gian rồi sẽ nói lên tất cả và anh sẽ không còn vô tâm , khiến em
hay đau buồn nhiều .
Bởi vì anh không muốn thấy em khóc đâu !!! ...:)
Và anh sẽ không còn vô tâm , khiến em hay đau buồn nhiều .
Điều anh muốn là được thấy em hạnh phúc !!!
Lúc hắn thức dậy đã là 9h sáng hắn thấy mình đang nằm ngay ngắn
trên giường. Ngồi dậy hắn day day thái dương cho bớt đau đầu rồi nhanh
chóng vào phòng tắm. Nhìn mình trong gương hắn thật muốn đấm kẻ
trong gương một phát, hắn nhớ tất cả nhưng gì đã diễn ra tối qua.
Nặng nề bước xuống nhà dưới hắn nghe có tiếng trò chuyện râm rang
dưới ấy, có tiếng nó tiếng tiếng khúc khích cười của Bọ rồi tiếng
Du Thanh đang than thở gì đó, có tiếng chân chạy qua chạy lại hắn đoán
chắc là thằng bạn thân của mình đang làm “phục vụ” .Hắn cũng từng
như vậy mà, hắn cứ lưỡng lự không biết nên xuống hay quay lên.
Haizzzzzz
- Woa chủ nhà xuống rồi – Du Thanh nháy mắt trêu chọc hắn. kết quả
của việc đấu tranh tư tưởng là hắn đã xuống nghe cô chọc ghẹo
- Tốt quá rồi cậu mau phụ tớ đi híc, 2 người đó có thêm tiểu đồng
minh nữa, huhu hành tớ nè – Hải Phong làm mặt xấu nhìn hắn cầu cứu
- Chú ấy bảo chúng ta hành chú ấy kìa dì Thanh – Bọ kéo giọng
châm chọc Hải Phong, mặt cậu lúc này càng méo hơn.
- Vậy chúng ta phải làm sao nhỉ? – Du Thanh bế Bọ ngồi lên người
mình hỏi
- Không chơi với chú ấy nữa – Bọ đưa ra ý kiến
- Khônggggggg ….. sao cháu lại đưa ra ý kiến quái gở đó – Hải Phong
nhảy dựng lên như đĩa phải vôi vứt đại mấy trái cây trên tay xuống đất
lao đến dùng “đôi mắt long lanh” nhìn cô
- D