
t đối không
thể cười cũng không thể nhìn, sẽ bị đau cột sống. Đừng nói đến ba mươi
tệ, ba tệ cũng phải thành kính đổi xưng hô, thành kính cúi đầu.
Từ lúc cưới đến lúc Quan Thục Di vào sân, đáng thương cho nàng quỳ suốt
một giờ, bây giờ thật sự không thể quỳ được, đành phải cúi đầu, cuối
cùng thắt lưng cũng không cúi được, đành phải gật đầu. Người điều khiển
nghi thức lễ còn nói mát.
“Đã thấy nhiều tiền như vậy chưa? Đã
thấy nhiều tiền như vậy chưa?! Đúng là làm người ta thèm khát, chỉ việc
cúi đầu đã có tiền, chuyện tốt như vậy đi đâu mới tìm được!? Tôi cũng
muốn quỳ!”
“Ha ha, ông quỳ đi, họ cho ông cái nồi cơm inox!” Ngô Gia Dương cười ha ha.
Đám người luật sư Trần tự động rút lui từng bước, cách xa người này càng xa càng tốt.
Vất vả hoàn thành mọi hình thức, Tần bà nội kéo Quan Thục Di và Tần Tri vào nhà trên, chính giữa nhà là một tấm ảnh lớn của một đôi vợ chồng trẻ,
đó là cha mẹ nuôi của Tần Tri, hai người anh chưa từng gặp.
Tần
bà nội lau nước mắt, châm hương khấn nhỏ: “Con à, đây là con dâu con,
con của con hôm nay lấy vợ. Con phải phù hộ nó sinh quý tử, bình an.”
Nhận hương của bà, Tần Tri nhìn từ trên xuống dưới bức ảnh đen trắng, trước
đây, anh tỏ ra rất sợ hãi khi nhìn những tấm hình chụp, nhìn thấy là
khóc, không còn cách nào khác, ông bà đành phải dấu đi, cất vào ngăn tủ
rồi khoá.
Theo đúng phép tắc, Tần Tri và Quan Thục Di quỳ xuống,
dập đầu lạy ba cái, nếu người đàn ông này không đi sớm, Tần Tri sẽ không thể có hạnh phúc gia đình hiện tại. Lần đầu tiên trong đời, Tần Tri gọi ba, mẹ. Tần gia gia dựa cửa, khóc. Ông lão khóc vì vui mừng. Tần bà nội lấy bao lì xì, đưa cho Quan Thục Di, nàng nhận, cũng rơi nước mắt.
Lần hôn lễ này, bắt đầu từ buổi sáng đến chiều muộn, Tần Tri uống khá
nhiều, buổi tối khi nháo động phòng, Ngô Gia Dương đi trước làm gương,
xông vào làm vật hi sinh. Anh ta vốn nghĩ ở gara trong sân có đặt một
cây thang, báo ông chủ của mình anh ta sẽ lên nóc nhà xâm nhập từng
phòng, phá từng người và mời Tần Tri đi cùng.
Luật sư Trần cảm
thấy anh ta chưa từng gặp người nào vô năng như vậy. Người này lại còn
cố tình sống yên ổn trên trái đất, bình an trưởng thành.
Tần Tri nghiêm chỉnh nói với Ngô Gia Dương, anh sẽ không, mời những ngườianh em tốt nhất thể hiện cho anh thấy một lần.
Khi Ngô Gia Dương lên đến nơi…… Tần Tri chỉ huy mọi người khiêng cây thang chạy trốn……
Trong ngày này của Tần Tri, cũng có một vài người điên đến.
Hết chương 29 Dịch: Hoài Phạm
[ Con người luôn phải trải qua thời điểm khó khăn nhất -, đó là lúc rời quê, đứng ở một vùng đất xa lạ bồi hồi nhớ lại. Những năm tháng chần chừ, Chương Nam Chính luôn nhớ tới anh. Có lẽ, đối với những người khác, đây chỉ là chuyện nhờ vả qua lại râu ria, nhưng đối với Tần Tri, bị nhớ tới, lại là một phần ân tình. Phần ân tình này, anh vẫn nghĩ đã xong rồi, không có khúc mắc mà để trôi qua.'>
Tần Tri đỡ cây thang, không biết nên đưa đi đâu. Anh thấy phía sau những người bạn muốn nháo động phòng không định buông tha . Anh vội vã chạy tới, giấu đi, một khi bị nắm, bị ép vào cuộc chiến nháo động phòng, anh nghĩ anh không chịu nổi .
Phía sau, tiếng huyên náo càng ngày càng nhỏ, Tần Tri cất thang, thực hiện hành động giả dối chạy ra sân sau, tìm một góc sân vắng ngồi. Anh kiên nhẫn đợi cho đến khi những người đuổi theo chạy thật xa.
Lúc này đã là mười giờ đêm, trong sân, quạt máy còn quay vù vù.
Ngồi mãi, Tần Tri cảm giác sau cổ thổi tới một luồng khí nóng. Anh kinh ngạc, da gà nổi toàn thân. Say rượu phút chốc tỉnh một nửa. Anh quay người, vừa định kêu lên, một bàn tay che miệng anh lại, “Đại ca, là em, là em, Chương Nam Chính!”
Tần Tri xoay qua, hoàn toàn tỉnh táo. Phía sau anh, đúng là người không ngừng nói ma nói quỷ bảo mình đã xảy ra chuyện, bị người nhà bắt lại – Chương Nam Chính. Anh ta từng là người bạn tốt nhất của Tần Tri, người anh em tốt nhất.
Cậu ta muốn gì mà lại kêu mình là anh, giọng lại kỳ lạ như vậy? Câu nói của Chương Nam Chính thật sự mang theo một tia nịnh bợ, cầu xin. Trước kia, người này không như vậy.
Hợi động đậy, Tần Tri nhìn về phía sau. Trong bóng tối, hai mắt Chương Nam Chính mở rất to, sự hoảng sợ trong mắt dù trong bóng tối vẫn không thể che đậy. Tròng trắng anh ta nở rộng như muốn nhấn chìm tròng đen, dáng dấp như một công nhân vừa chui từ hầm khai thác than ra.
“Chương Nam Chính?” Tần Tri có phần không chắc chắn, thân thể lại né về phía sau một chút. Người này như mới chui từ chuồng heo ra, giữa thời tiết lạnh đến đông cứng vẫn không dấu được mùi hôi tản ra quanh người anh ta. Tần Tri cảm giác đầu óc choáng váng, chẳng lẽ anh nhận sai người? Người nổi tiếng khắp thành phố lớn, chỉ có phong độ Chương Nam Chính là người này? Cậu ta không thể như thế.
Tiếng cười cất ra từ miệng Chương Nam Chính vương một chút xấu hổ. Anh ta cười, hơi đánh trống lảng: “Tôi cảm thấy Tiểu Ngưng sẽ đến, tôi đến tìm cô ấy.”
Tần Tri không lời anh ta, “Cũng không cần dùng đến cách trốn ở đây!”
Chương Nam Chính: “Trong nhà…… Còn có những người khác…… Đang muốn bắt tôi.”
Tần Tri không