
cũng biết dịu dàng.
Dư Chính đột nhiên đứng dậy, thấp giọng nói: “Tụi mình về nhà đi.”
Anh cảm thấy mình đã nghiện rồi. Nhưng mà một lố Jissbon* rốt cuộc đặt
trong ngăn kéo thứ ba của bàn máy tính, hay là xếp trong ngăn tủ trên
cùng bên trái của phòng tắm?
(*) một nhãn hiệu bao cao su
“Hình như gần đây cậu hay cười.”
Những lời này đã có mấy người nói từng nói, Dư Chính không để ý, cũng chẳng nói gì.
Lâm Anh nghiêng đầu đánh giá anh, chắc là muốn tìm ra một chút manh mối, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
“Cậu không phải hối thúc thợ chụp ảnh làm nhanh ư, sao vội tới thì lại
không xem.” Dư Chính ngồi trên ghế xoay trước bàn đối diện Lâm Anh,
khuôn mặt anh hướng về cửa sổ sát đất sáng ngời.
“Cũng không phải tôi có thể quyết định.” Cô ta nhún vai, đứng lên đi đến trước cửa sổ nhìn anh.
Dư Chính không cảm thấy cô ta đường đột, anh cũng không mất tự nhiên, mà là nhướng mày, ý bảo cô ta nói thẳng. Tuy rằng anh cũng không phải là
người rất trực tiếp, nhưng thích người khác trực tiếp với anh một chút.
“Dư Chính cậu biết không,” giọng điệu của cô ta giống như giáo viên
trung học, “Thực ra trước kia có một số bạn học nữ thầm mến cậu, nhưng
không ai dám nói ra.”
“Why?” Anh cũng không phải là một người nhiều chuyện, nhưng nghe cô ta nói thế anh lại đột nhiên có hứng thú nghe tiếp.
“Bởi vì trên mặt cậu không có biểu cảm, không biết suy nghĩ cái gì.” Cô ta đưa ra kết luận, cũng không cần người khác xác nhận.
“Vì sao các cô ấy còn muốn thầm mến tôi?” Anh mở to mắt.
Lâm Anh “ha” một tiếng cười, lắc lắc ngón trỏ, dùng giọng điệu “thực ra
cậu không biết” nói: “Con gái thôi, thích một chàng trai khá lạnh lùng.
Nếu chỉ nhìn diện mạo đơn thuần, cậu không chiếm được lợi thế gì đâu.”
Dư Chính mỉm cười: “Hoá ra tôi được hoan nghênh như vậy, mà còn rất có style.”
“Thế nào không phải sao?”
Anh bất đắc dĩ nhếch môi, có lẽ là đúng, nhưng anh không nhận ra.
“Đúng rồi, nghe nói Trì Thiếu Vũ đã kết hôn?”
“Cậu quen biết cậu ta?”
Lâm Anh xoay người nhìn ngoài cửa sổ, tự giễu nói: “Cậu nên biết rằng,
con gái lớp chúng tôi có mấy phần sắc đẹp đa số đều có một đoạn tình cảm với cậu ta, cậu nói tôi có quen biết cậu ta không.”
Lâm Anh cô gái này, từ hồi đó cho đến bây giờ, vẫn mạnh mẽ như vậy. Nhưng Dư Chính cho rằng, cô ta rất có trách nhiệm.
“Nói như vậy, cậu cũng có như có vài phần sắc đẹp nhỉ?” Anh sờ mũi, không có thói quen tán dương con gái.
Lâm Anh bất đắc dĩ trợn mắt, đi đến bên cạnh anh giống như bạn chí cốt
mà vỗ vai anh: “Được rồi được rồi, cậu trở về đi, khi nào có kết quả tôi sẽ nói với cậu. Cậu và Lâm Bảo Thục cũng đã trưởng thành rồi, đừng chơi trò mèo vờn chuột nữa.”
Đi trên đường Hoài Hải, Dư Chính cảm thấy buồn cười khó hiểu, mèo và chuột, vậy anh chính là một con mèo rất vô dụng rồi.
Bỗng nhiên nhớ tới Bảo Thục nói buổi trưa hẹn Lương Kiến Phi ở Starbucks đối diện Parkson, anh nhìn xuống đồng hồ, bước chân nhanh hơn.
Cho dù là Garfield cũng muốn phấn đấu.
“Ăn trưa chưa?” Đi vào tiệm cà phê, anh nhanh chóng tìm thấy hai cô, anh điềm nhiên như không đi qua ngồi cạnh Bảo Thục.
Cô vốn mặt mày hớn hở trò chuyện với Kiến Phi, vừa thấy anh cô lập tức ngẩn người.
Kiến Phi cười nói: “Đang định đi đây, cậu mời khách sao?”
“Đương nhiên.” Anh rất lịch sự phong độ trả lời.
“Bảo Thục cậu chọn chỗ đi.”
Cô lúng túng, có chút nói không ra lời, cuối cùng thốt ra ba chữ: “Tớ tuỳ tiện…”
“Vậy đến Từ Gia Hối đi, gần văn phòng các cậu.” Kiến Phi quan tâm nói.
Nhưng khi vào nhà hàng anh mới biết được, thì ra phụ nữ không quan tâm đến vậy…
“Gọi một con cá bơn chừng nửa ký là được, các cậu ăn cua không?” Kiến Phi ngẩng đầu trưng cầu ý kiến của bọn họ.
Bảo Thục dường như không yên lòng, nói có lệ: “Tuỳ tiện đi…”
Dư Chính nhún vai cũng tỏ vẻ không sao cả.
“Đúng rồi Bảo Thục, cậu vừa nói anh chàng ở Singapore kia kết hôn?” Gọi
xong đồ ăn, Kiến Phi dường như không có việc gì mà phá vỡ sự im lặng.
Khuôn mặt Bảo Thục trắng bệch, lộ ra một nụ cười gượng gạo.
“Anh chàng Singapore nào?” Dư Chính nhìn cô, giọng điệu bình tĩnh.
“Tớ…tớ nói là Ben thôi…” Cô đang cười, nhưng bộ dạng giống như muốn khóc.
“Không phải đâu, rõ ràng tên là Crig.” Kiến Phi một tay chống đầu, vẻ mặt đáng yêu.
Trong nháy mắt, trái tim Dư Chính bỗng nổi lên ngọn lửa không hiểu từ
đâu, anh không phải người tuỳ tiện tức giận, nhưng giờ phút này anh rất
tức giận mà không có lý do.
Bảo Thục gục đầu xuống không dám nhìn anh, điều này càng khiến anh giận
dữ. Cho dù biết cô và Crig đã là quá khứ, nhưng thấy cô trốn trốn tránh
tránh mà nói với người khác về tin tức bạn trai cũ sắp kết hôn, trong
lòng anh mất đi cảm xúc. Loại cảm giác này, giống như hồi bé tìm đủ mọi
cách lấy lòng người lớn, để ăn được kẹo sô cô la mình thích nhất, nhưng
cuối cùng bọn họ vẫn đưa kẹo cho cậu em họ, bởi vì cậu ta đáng yêu lại
nhỏ tuổi.
Anh bỗng chốc đứng dậy cầm áo khoác và cặp hồ sơ bước nhanh ra ngoài,
không có tâm trạng nói tạm biệt với Kiến Phi, anh sợ chính mình một khi
mở miệng thì sẽ nhịn không được mà muốn hét lên.
Đi ra nhà hàng, bên ngoài là ánh