
làm muộn. Thôi, hay là mỗi sáng sớm tôi gọi điện thoại cho em đi, đảm bảo hơn chuông báo thức, tôi lo nó không gọi được em dậy. . . . . .” Dừng một chút, anh thả chậm tốc độ xe, xoay người lại đem túi ngày hôm qua mang đến đặt ở chỗ ngồi phía sau đưa cho Mục Khả: “Đường máu
em thấp, bình thường phải tự chú ý nhiều, nơi này có chocolate cùng
đường, còn có mấy thứ khác khác, thích ăn cái gì từ tự mang một ít theo
bên người, chỉ là không thể ăn thay cơm. . . . . . Em ở túc xá của
trường đúng không? Tôi có cơ hội ra ngoài sẽ đến thăm em. Nếu em có thời gian lại cũng muốn. . . . . .”
Câu “Hoan nghênh em tùy thời tới doanh trại” bị nuốt trở vào, một tay Hạ
Hoằng Huân đỡ tay lái, đưa tay phải ra cầm lấy tay Mục Khả, thật lâu mới nói: “Tối hôm qua do tôi nóng nảy, dọa em rồi phải không? Xin lỗi.
Trước không nói đến chuyện này nữa, dù sao cũng phải cho em đủ thời gian sát hạch tôi đã, bao lâu cũng được, em tự tính toán, được không?” Thấy
cô không thèm liếc anh một cái, Hạ Hoằng Huân nóng nảy: “Dù gì cũng phải nói một câu với tôi đi chứ, đợi lát nữa đến trụ sở huấn luyện thu thập xong, thì phải tiễn mọi người trở về, cũng không thể cứ như vậy để cho
em đi.”
Kể từ tối hôm qua sau khi nói ra yêu cầu muốn kết hôn, Mục Khả dường như
luôn cố tình trốn tránh anh, ngay cả sau khi tan cuộc đốt lửa trại anh
muốn giữ cô lại nói vài câu, cô cũng không cho. Biết rõ thật sự đã đắc
tội với cô bạn gái nhỏ, cả đêm tinh thần Hạ Hoằng Huân cũng có chút
không yên. Sắp phải xa nhau, anh đương nhiên muốn lấy ra tất cả vốn
liếng dụ dỗ cô, nếu không ” ở riêng hai nơi “ như này thì yêu đương
kiểu gì?
Siết chặt năm ngón tay, nắm lấy đầu ngón tay hơi lạnh của cô trong lòng bàn
tay sưởi ấm, Hạ Hoằng Huân thỏa hiệp nói: “Biết sai có thể sửa là đồng
chí tốt, đúng không? Xin thủ trưởng cho cơ hội hối cải để làm người
mới.”
Nhìn anh cố tình làm ra dáng vẻ tủi thân, Mục Khả oán trách nở nụ cười, cô
vừa rút tay về vừa nhắc nhở: “Lo lái xe đi, đừng lấy sinh mệnh quần
chúng ra đùa.” Tính khí cô có chút bướng bỉnh, nhưng đại đa số thời điểm thì rất dễ nói chuyện, chỉ cần không phạm vào tội lớn giết không tha.
Hạ Hoằng Huân giơ tay lên véo một cái lên mặt cô, cười đáp: “Rõ!”
Mục Khả ôm một túi lớn đồ ăn vặt, nghiêng đầu hỏi anh: “Mới vừa rồi anh nói nếu em có thời gian lại cũng muốn … thì thế nào?” Đừng thấy lúc trước
cô im lặng không nói, Hạ Hoằng Huân nói gì cô đều nghe lọt hết.
“Tôi muốn nói nếu em không quá bận rộn, lúc nào cũng có thể đến doanh trại gặp tôi.”
“Em không nhớ anh, đến gặp anh làm gì.”
“Là tôi nhớ em. Xin em đến gặp tôi. Nếu em đến, tôi coi em như thủ trưởng mà đón tiếp, được không?”
Mục Khả quay mặt sang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ đang lùi dần, mím môi, cười mà không nói.
Hơn một giờ qua đi rất nhanh. Khi cách trụ sở huấn luyện chừng mười phút
đường xe, Hạ Hoằng Huân dừng xe ở ven đường. Tay phải chống lên lưng dựa ghế phụ, Hạ Hoằng Huân nhìn Mục Khả, giọng nói dịu dàng: “Vừa nãy quá
nhiều người, bây giờ nói tạm biệt đi.”
Mục Khả không nói gì, Hạ Hoằng Huân đã đưa tay trái ra cùng với cô mười ngón giao nhau, đồng thời nghiêng người hôn lên môi cô.
Hôn triền miên, thấp giọng rên rỉ càng êm ái. . . . . .
Khi tất cả thầy trò thu thập xong đồ tập họp ở trong sân huấn luyện xong,
trừ xe riêng dừng ở cửa nhắc nhở mọi người một tháng huấn luyện quân sự
chấm dứt ra, Hạ Hoằng Huân cùng mười sĩ quan trẻ tuổi anh mang theo từ
quân đoàn 532 hiên ngang mạnh mẽ đứng ở bên ngoài, chờ tiễn bọn họ.
Đưa mắt nhìn tất cả học viên lên xe, Hạ Hoằng Huân dùng giọng nói hùng hậu ra khẩu lệnh: “Chào!”
Tất cả thầy trò trên xe vẫy tay chào từ biệt với huấn luyện viên, các nữ
sinh cảm tính ào ào rơi lệ. Mục Khả ngồi xuống ghế gần cửa sổ, đón nhận
ánh mắt Hạ Hoằng Huân, cô giơ tay lên dùng sức vẫy vẫy.
Nghỉ, Hạ Hoằng Huân hít vào thật sâu, tặng cho cô nụ cười cổ vũ, cũng giơ tay lên vẫy chào cô.
Khi xe biến mất khỏi tầm mắt, xoay người nhìn về sân huấn luyện trở nên
vắng lặng yên tĩnh, lạnh lùng như hạ hoằng huân, cũng khó tránh khỏi cảm thấy thê lương. Anh lấy điện thoại di động gửi cho Mục Khả một tin
nhắn, anh nói: “Cẩn thận, đừng làm cho tôi lo lắng!”
Mục Khả xem đi xem lại tin nhắn ngắn gọn, cuối cùng vẫn không thể nào nhịn
được, một giọt lệ, nhẹ nhàng trượt ra từ khóe mắt. . . . . .
Đây chính là ly biệt, lúc nào cũng khiến người ta sầu não.
Một tháng cuộc sống huấn luyện quân sự cứ như vậy kết thúc, Mục Khả thu
hoạch một vị bạn trai quân nhân, mà huấn luyện viên Hạ Hoằng Huân, rốt
cuộc nhắm ngay hồng tâm hạnh phúc, chỉ đợi bóp cò, một phát bắn trúng.
Bắt đầu từ hôm nay, tình yêu của bọn họ dường như lại đi tới một vạch xuất
phát khác. Cuộc sống trở về quỹ đạo vốn có, lại vùi đầu vào công việc
khẩn trương mà bận rộn. Nhìn bề ngoài, không có gì thay đổi, tất cả vẫn
như cũ, thay đổi duy nhất, dường như là trong lòng.
Mục Khả trở lại trường được ba ngày, bạn tốt Hướng Vi mất tích đã lâu lại
xuất hiện, điện thoại vừa thông, cô liền dồn dập hỏi thăm tiến triển
yêu đương của Mục Khả cùng Hạ Hoằng Huâ