
iều hớn hở chạy đến trước mặt hắn
“Ta vừa mới nhìn đến nó bị thương, tựa hồ là theo trên cây đến rơi
xuống ném tới , sau đó ta cùng Đa Đa tỷ đã nghĩ bắt nó đuổi về trên cây, khả Đa Đa tỷ vừa mới ở trên cây tìm hồi lâu, lại không tìm được nó
gia……”
Nghe được Tiền Đa Đa trèo cây, Lí Thừa Tuyên sắc mặt nhất thời sẳng
giọng vài phần, chung quanh không khí cũng tùy theo biến lạnh.
Diêu Kiều Kiều lại giống cái tiểu ngốc qua, nhìn trong tay Tiểu Hắc
yến xèo xèo kêu vài tiếng, nhất thời tâm sinh không đành lòng.“Ai nha,
nó khẳng định là đói bụng, Tuyên ca ca, Đa Đa tỷ, ta trở về cấp nó tìm
chút ăn , lập tức sẽ trở lại nha……”
Làm Nguyễn Tiểu Vũ lấy lại tinh thần, Diêu Kiều Kiều thân ảnh đã muốn biến mất ở trước mắt, to như vậy hoa viên nội, chỉ còn lại có nàng cùng Lí Thừa Tuyên lẫn nhau nhìn xa.
Từ cái hôm cãi nhau ấy, hai người không thèm nó với nhau một câu.
Thêm nữa mấy ngày nay Kiều Kiều vào vương phủ, lời đồn lại càng khó nghe làm cho lòng nàng cảm thấy thật là đau, chỉ đến khi tận mắt nhìn thấy
nữ nhâ vật chính của câu chuyện đó, nàng mới biết thực ra Diêu Kiều Kiều là một cô nương dễ thương , tâm địa cũng rất hiền lương chân chất
Nhưng là……
Khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên vừa nhíu, Nguyễn Tiểu Vũ vọt tới trước
mặt hắn, đọng lại nhiều ngày tức giận cùng phiền muộn, nhất cổ não phát
ra đi ra, biên dùng ngón trỏ không khách khí xao đốt hắn trong ngực.
“Lí Thừa Tuyên, ngươi đừng tưởng ngươi là vương gia thì làm gì cũng
được, Kiều Kiều là một cô nương tốt, xuất thân thanh lâu thì như thế nào ? Thân phận thấp kém thì như thế nào ? Nhưng nàng tâm địa thiện lương,
dễ thương vô cùng, sao ngươi lại đối với nàng như thế hả ? Đó cũng là
một cách tra tấn sao ? Thật là quá đáng mà “
“Trước kia ta còn tưởng ngươi là một nam tử hán đường hoàng, hôm nay
mới nhìn thấy bộ mặt ghê tởm của ngươi, nguyên lai ngươi cũng là thứ ăn
chơi trác táng, xem nữ nhân không ra gì, làm như thế …”
Nàng đang mắng hăng say, bên tai lại truyền đến một tiếng nói nhu nhược
“Đa tỷ tỷ, ngươi đừng mắng Tuyên ca ca như vậy”
Không biết khi nào thì trở về Diêu Kiều Kiều, tranh nhau một đôi ngập nước mắt to, hai tay xoay giảo đạm hồng nhạt khăn lụa, bộ dáng ký vô
tội vừa đáng yêu.
Nguyễn Tiểu Vũ thực hào khí lập tức đi đến nàng trước mặt.“Kiều Kiều
ngươi không phải sợ, tỷ tỷ biết ngươi bị thiên đại ủy khuất lại tìm
không thấy bởi vì ngươi làm chủ, khả hắn đối với ngươi vừa đánh vừa
mắng, loại này hành vi thật sự là rất đáng giận ……”
“Nhưng là Đa Đa tỷ, ta nói cái kia giống gả cho quyền quý cô nương không phải ta, mà là chúng ta Bách Hoa lâu một cái tỷ muội .”
“Hả ?” Tiền Đa Đa cảm thấy thật khó hiểu
Diêu Kiều Kiều xấu hổ nâng lên cánh tay của mình
“Vết thương này là do ta không cẩn thận, không phải là do Tuyên ca ca đâu”
“Nhưng là…… Ngươi cùng hắn trong lúc đó…… Các ngươi không có……” Nàng
hai tay ngón cái nhẹ nhàng một đôi, làm cái ái muội động tác.
Khuôn mặt Diêu Kiều Kiều ửng đỏ lên, kháng nghị nói : “Làm sao có thể ? Tuyên ca ca là ca ca kết bái của ta, lần này hắn kêu ta vào trong phủ là muốn hỏi làm cho nữ nhân vui như thế nào, bởi vì hắn nói đã làm cho
một cô nương thất vọng cho nên …”
Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Kiều hiện lên chút gian xảo, “Đa tỷ tỷ, người Tuyên ca ca nói chắc không phải là ngươi đi ?”
Cẩn thận phiêu liếc mắt một cái vẻ mặt lãnh đạm Lí Thừa Tuyên, cho dù lại bổn nhân, cũng cảm giác được hai người trong lúc đó không thích
hợp.
Nàng ha ha ngây ngô cười hai tiếng, phất phất tay lý khăn tử.“Ách……
Đột nhiên nhớ tới còn có việc phải làm, ta sẽ không quấy rầy lâu.”
Ý thức manh mối không đúng Diêu Kiều Kiều xoay người, lập tức thiểm nhân.
Nguyễn Tiểu Vũ ngơ ngác đứng ở tại chỗ, đáy lòng còn tại phân tích Diêu Kiều Kiều vừa mới kia lời nói.
Lí Thừa Tuyên là ca ca kết bái của nàng ? Vậy lời đồn trong phủ chẳng phải là …
“Tiền Đa Đa, quả thật là ngươi có chính nghĩa quá. Dám gọi thẳng tên
của bổn vương, còn dám mắng bổn vương là ăn chơi trác táng, sắc mặt ghê
tởm …” Lí Thừa Tuyên mở miệng, chỉ trích nàng
Lúc này Tiểu Vũ mới biết mình vừa gây chuyện, xấu hổ cười
“Hiểu lầm ! Quả là một hiểu lầm lớn ! Vương gia phong lưu phóng
khoáng, ngọc thụ lâm phong, anh khí bừng bừng, làm sao có thể như ta nói được …”
Thấy hắn âm trầm không nói, trong lòng nàng thầm kêu khổ, tìm cách
thoái lui , “Ách … ta nhớ ra ta cũng có vài việc phải làm, không quấy
rầy ngài nữa…”
Hiển nhiên là không như ý của nàng, cánh tay nàng bị Lí Thừa Tuyên nắm lấy, hắn hung hăng trừng mắt nhìn nàng
“Tiền Đa Đa, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn một chút, nếu còn vặn vẹo, ta quăng ngươi vào hồ làm bạn với cá”
Quả nhiên là uy hiếp có hiệu quả, nàng không dám giãy dụa nữa nhưng đôi mắt vẫn loé lên tia không chịu thua
“Đúng vậy, ta vừa mới chính là chỉ tên nói họ vũ nhục ngươi là cái
hỗn đản Vương gia, còn không cố chết sống đem ngươi bỡn cợt không đáng
một đồng, nhân thần cộng phẫn, như thế nào? Muốn giết muốn quả tự nhiên
muốn làm gì cũng được, khảm đầu bất quá bát đại cái ba, kiếp sau kiếp
sau, ta Tiền Đa Đa lạ