Duck hunt
Hái Sao

Hái Sao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323830

Bình chọn: 9.5.00/10/383 lượt.

mấy món ăn nhẹ, tiếp đó là lẩu hoa cúc nóng hổi, Trác Thiệu Hoa vừa rót rượu thì Gia Hàng đã lại bế Phàm Phàm ra.

- Sao thế?

- Trên giường có gai. – Gia Hàng lí nhí oán trách.

Bà Âu Xán cười cứng ngắc:

- Sao lại thế được, sáng nay dì giúp việc mới thay ga giường!

Gia Hàng chớp mắt nhìn bà với vẻ vô tội:

- Thằng nhóc này cứ như có mắt sau lưng ấy, vừa đặt xuống giường là nó

ưỡn bụng lên rồi nhắm tịt mắt mà khóc. Bế lại trên tay thì lại im thin

thít. Con thử mấy lần đều như vậy.

- Thế à, đó là nó lạ giường. – Bà Âu Xán ngượng ngập.

Ông Trác Minh nghiêm mặt, lạnh lùng nói một câu:

- Chẳng phải tại ít về nhà quá sao, sau này cho nó về đây nhiều một chút, quen rồi thì sẽ không sao.

- Vâng, thưa bố! – Trác Thiệu Hoa cười rạng rỡ, giọng nói cũng tràn ý cười.

Ông Án Nam Phi gắp vào đĩa Gia Hàng mỗi thứ một ít, rồi lại múc một bát canh để nguội, ân cần hỏi:

- Một tay có ăn được không?

- Không ăn được thì ông đút cho nó hả? – Bà Trác Dương vẻ mặt thì như nói đùa, nhưng giọng nói lại cứng nhắc. Lần đầu tiên bà cũng có mặt, nhưng

sự chú ý của ông lại không hướng về phía bà, tuy là con cháu, nhưng

trong lòng vẫn không thoải mái.

Trác Thiệu Hoa dịch chai tương ớt ở góc bàn tới trước mặt Gia Hàng, cười cười:

- Đừng chiều cô ấy như vậy, nếu không sau này cháu chẳng trị được cô ấy nữa đâu.

- Trẻ thế này mà đã sinh con cho cháu, cháu còn muốn thế nào nữa? – Ông

Án Nam Phi cười, nhưng chẳng có chút ấm áp nào, như thể đang trách móc.

- Dượng nói đúng, cháu phải biết trân trọng. – Trác Thiệu Hoa mỉm cười, ánh mắt càng lúc càng dịu dàng.

Gia Hàng chăm chú ăn cơm, hôm nay cô chỉ đến đây làm nền thôi, sao lại

thành vai chính thế này? Haizzz, vật phát sáng tự nhiên, dù có phủ đầy

bụi bặm thì vẫn phát sáng rực rỡ thôi. Khóe miệng không nhịn được cong

lên sung sướng.

- Thiệu Hoa, bố mẹ Tiểu Gia hôm nào tới? – Bà Âu Xán thân thiết hỏi.

Đường cong trên miệng Gia Hàng bỗng thẳng căng ra, cô quay sang nhìn Trác Thiệu Hoa.

- Tết ông Táo ạ! – Trác Thiệu Hoa múc một thìa canh đưa lên miệng thổi.

- Hôm đó đặt nhà hàng, mọi người cùng gặp mặt. – Ông Trác Minh ra lệnh.

- Dạ! – Trác Thiệu Hoa đút canh vào miệng Gia Hàng.

Gia Hàng ngậm cái thìa, hỏi bằng mắt:

- Bây giờ là tình huống gì vậy?

Trác Thiệu Hoa bình tĩnh trả lời:

- Máy bay quân sự không phải là xe buýt công cộng, cứ mua vé là được lên. Mỗi lần bay, đều phải ghi chép tư liệu rõ ràng về các thành viên bên

trong.

- Vậy tại sao lại bảo bố mẹ em đi cùng? – Gia Hàng gào thét ầm ĩ.

- Em nhớ họ, đây là cách tốt nhất để họ tới Bắc Kinh.

Cô rất muốn thổ huyết.

- Canh này không hợp khẩu vị em à? – Trác Thiệu Hoa ân cần hỏi thăm Gia Hàng lúc này mặt mũi đang nhăn tít lại.

Dì giúp việc đang bê thức ăn vào bị tổn thương, dì đã ở nhà họ Trác hơn hai mươi năm, những món dì nấu chưa ai kén chọn.

- Tối qua tôi đã bắt đầu hầm nồi canh này, rau và thức ăn đều do chính

tay tôi chọn, rất tươi ngon, hương vị có lẽ không đến nỗi quá tệ.

Gia Hàng cười mà nghiến răng ken két:

- Cháu cũng thấy rất ngon ạ, cho cháu xin thêm một bát.

- Đừng uống nhiều quá, vẫn còn mấy món nữa đấy! – Trác Thiệu Hoa không chiều cô.

Lửa giận của Gia Hàng đã bùng lên tận cổ, ngay lúc không thể nào nhịn nhục

được nữa thì Phàm Phàm tỉnh dậy, đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại, cảnh

vật lạ lẫm khiến cậu tò mò.

Cô viện cớ rượu hoa điêu nguy hiểm, bèn ôm Phàm Phàm sang phòng bên cạnh ngồi, còn ở lại đó cô sẽ đập bàn phẫn nộ mất.

- Tiểu Phàm Phàm, nếu Heo và thủ trưởng cãi nhau, con sẽ đứng về bên nào? – Cô hỏi.

Tiểu Phàm Phàm cười tít mắt, không nói lời nào.

- Nhất định là giúp thủ trưởng rồi đúng không? Heo và con đâu có chung

dòng máu. – Bỗng nhiên đau lòng, lần này, thực sự hơi giận thủ trưởng

rồi. Anh nên nói với cô một tiếng, bố mẹ tuổi đã cao, nếu biết cô mang

thai sinh con hộ người khác, sẽ sợ đến chết mất. Còn chị hai nữa, chị sẽ thất vọng đến thế nào.

Cô không dám nghĩ tiếp, thật hy vọng Giai Tịch vẫn còn sống, vậy thì kết cục của mỗi người đều sẽ vô cùng viên mãn.

- Tiểu Phàm Phàm, sao con lại thích Heo, Heo đối xử với con không tốt, Heo cắn con, làm con khóc…

Nếu không thích đến vậy, cô lẽ ra phải rất kiên quyết.

Bây giờ, bỏ thì thương, vương thì tội!

Tiểu Phàm Phàm rút ngón tay đang ngậm trong miệng ra phết vào miệng cô, như thể bảo cô đừng có than thở nữa.

- Heo bị bố con chọc tức rồi, con tự đi mà mút. – Cô đẩy bàn tay nhỏ xíu ra, đầu đầy vạch đen.

Tiểu Phàm Phàm thổi bong bóng phì phì, muốn thu hút sự chú ý của cô.

- Có phải nó rất lạ người không? – Ông Trác Minh đứng ở cửa phòng, nhìn Phàm Phàm không chớp mắt.

Bốn con mắt đen láy ngẩng phắt về nơi phát ra tiếng nói, trợn tròn lên.

- Không ạ, mọi người đều rất quý Phàm Phàm. – Gia Hàng phấn chấn lại,

nhìn khóe miệng ông Trác Minh cứ co giật như bị trúng gió. – Bố… muốn bế cháu không? – Cô dè dặt hỏi.

- Có được không?

Lâu lắm rồi ông không căng thẳng như vậy.

- Con cảm ơn còn không hết. – Cô cười. – Hai tay con mỏi nhừ ra rồi.

Ông Trác Minh vội ngồi ngay ngắn, đưa hai tay ra.

Gia Hàng bế Tiểu Phàm Phàm san