Hai Người Đấu Hư Giường

Hai Người Đấu Hư Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325261

Bình chọn: 7.5.00/10/526 lượt.

ôm Lý Phỉ, nhẹ nhàng nói: "Anh xem tình trạng của em cũng không tốt, đi ăn một chút gì đi, đều trễ thế này, cái gì cũng chưa có chạm qua."

Lý Phỉ dụi dụi đôi mắt: "Lão Lưu, anh xem Tiểu Phàm một chút có phải rất không thích hợp hay không, em gái này nhìn qua có một chút yếu."

"Dù sao cũng là phụ nữ nha, xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ấy nhất định sẽ rất hốt hoảng, mềm yếu một chút cũng có thể hiểu."

Lão Lưu vừa mới nói xong, liền nhìn đến Lý Phỉ như có điều suy nghĩ lắc đầu một cái: "Không đúng, em hiểu rõ cô ấy, thật sự, cậu ấy chừng mực vừa phải."

Nói xong, Lý Phỉ đi về phía Tiểu Phàm, nhưng mà lúc này phòng phẫu thuật tắt đèn, áo khoác trắng đi ra ngoài, trên mặt như cũ là một bộ dạng vẻ mặt nghiêm túc.

Tiểu Phàm xông lên đầu tiên, kéo cánh tay bác sỹ, hỏi đến tình huống của Dịch Đông Thần.

Bác sỹ lấy khẩu trang xuống: "Cô là người nhà của bệnh sao?"

"Tôi là vợ của anh ấy!" Thanh âm của Tiểu Phàm mạnh mẽ mà kiên định, giống như là đang lớn tiếng tuyên bố cái gì.

"Được, chúng tôi đã xử lý mảnh thủy tinh trên người của cậu ấy, những thứ này cũng chỉ là vế thương bên ngoài, không có gì đáng ngại, mấu chốt là bắp chân của cậu ấy bị đập ở trong cửa xe, đã tạo thành dập nát gãy xương, hiện tại cần phải làm phẫu thuật trong ngoài cố định, dĩ nhiên còn phải làm một bước kiểm tra nữa, xem cậu ấy có chấn thương sọ não hay không."

Tiểu Phàm sửng sốt một chút mới nói: "Bác sỹ, ngài chọn lựa thời gian thích hợp làm phẫu thuật cho chồng tôi đi. Tình huống của anh ấy bây giờ như thế nào, chúng tôi có thể vào xem một chút không?"

Bác sỹ nói người bệnh vẫn chưa có tỉnh táo lại, nhưng cũng có thể vào nhìn anh một chút.

Ở thời điểm đi vào, Tiểu Phàm túm tay của một hồi Lý Phỉ, lôi kéo cô đi ở phía sau, sau đó sức lực trên người phần lớn tựa vào trên người Lý Phỉ, nhỏ giọng nói: "Em gái, đỡ tớ một."

Lý Phỉ luống cuống, vội hỏi Tiểu Phàm rốt cuộc làm sao.

Tiểu Phàm nở nụ cười: "Tớ giống như, có thể sảy thai. . . . . ."

Lý Phỉ cả người chấn động một phen: "Tớ biết ngay cậu không thích hợp, cậu nói cậu nhịn lâu như vậy làm gì, y. . . . . ." Cô còn chưa nói xong, miệng đã bị Tiểu Phàm che.

"Xuỵt, tớ đi vào nhìn anh ấy một cái, chỉ cần liếc mắt nhìn tớ liền ngoan ngoãn phẫu thật phá thai."

Chuyện Tểu Phàm quyết định ai cũng không thay đổi được, ban đầu muốn ly hôn chính là như vậy. Lý Phỉ không tự chủ cau mày, trợn mắt nhìn cô vài lần, mắng cô là "Bệnh thần kinh" , nhưng mà mắng thì mắng, vẫn là đỡ cô vào xem Dịch Đông Thần.

Dịch Đông Thần trên giường đã đổi lại quần áo bệnh nhân, màu xanh dương nhạt, chiếu lên gương mặt của anh càng thêm tái nhợt. Âu Dương liếc mắt nhìn, trong lòng càng thêm không có cảm giác.

Con trai lớn như vậy, mặc dù gặp vẫn là sẽ giận dỗi với bà, nhưng bà làm sao có thể tiếp nhận con trai bị thương đây? Hốt hoảng, lo lắng, tâm tình lo lắng đan vào một chỗ, không để cho bà có thể bình tĩnh. Bà quay đầu, nhìn Tiểu Phàm một cái: "Con nói chuyện đi với nó đi, nó sẽ nghe lời con."

Mà lời của bà vừa nói ra được một nửa, Tiểu Phàm đã nghiêng thân thể tựa vào trên người Lý Phỉ. Mà Lý Phỉ khẩn trương hướng Lưu Nghị Sơn kêu: "Lão Lưu, mau tìm bác sỹ phụ khoa đến đây, Tiểu Phàm. . . . . ."

Âu Dương nhạy cảm ánh mắt dời xuống, thấy trên quần Tiểu Phàm ướt sũng một mảnh màu đỏ, nhất thời hiểu chuyện gì xảy ra. Bà bình tĩnh đứng dậy: "Lưu Nghị Sơn, cháu ở lại chỗ này, nhìn Đông Thần." Hai ba bước đi đến bên cạnh Tiểu Phàm, cùng Lý Phỉ một trái một phải dìu đỡ Tiểu Phàm, thấy Lý Phỉ sửng sốt một chút, bà tức giận thế mười phần: "Đứng ngốc ở đó làm gì, nhanh chóng mang nó sang phòng bệnh bên kia."

Trên người Âu Dương có loại cảm giác có thể dựa vào, có chút giống với Đông Thần, Tiểu Phàm nở nụ cười, có chút áy náy nói: "Mẹ, thật xin lỗi, con giống như không giữ được đứa bé."

Âu Dương hung hăng lườm cô một cái: "Sai lầm lớn nhất của con chính là cắn răng không nói, chuyện sinh non này có thể để lâu như vậy ư, đứa bé có thể lại có, nhưng đả thương thân thể của mình, mẹ xem con có thể làm thế nào!"

Mặc dù là bị chửi, nhưng trong lòng vẫn là thật ấm áp, Tiểu Phàm nhếch miệng nở nụ cười: "Mẹ, có Lý Phỉ ở đây là được, mẹ đi chăm sóc Tiểu Dịch đi, sau khi anh ấy đã tỉnh lại, khẳng định cần người chăm sóc, Lão Lưu dù sao không đủ kinh nghiệm."

"Coi như tiểu tử kia tỉnh lại, nhất định sẽ la hét muốn mẹ đến đây chăm sóc con, nếu không nó kéo một cái chân què cũng đến, con nhất định phải như vậy phải không?"

Lời vừa nói ra, Tiểu Phàm lập tức không phản đối. Trong bụng càng phát ra đau đớn lợi hại đã khiến cho cô không hơi sức gì, cô lấy tay sờ soạng bụng một phen, ở trong lòng lặng lẽ nói: bảo bối, thật xin lỗi, chờ thân thể ba mẹ con khá hơn một chút lại chào đón con đến, khi đó mẹ nhất định sẽ càng thêm cẩn thận, biết sự tồn tại của con sớm hơn, sớm hơn. . . . . .

Nghĩ đi nghĩ lại, cô có chút thương tâm, cũng không biết vật nhỏ này ở trong bụng của mình đợi bao lâu, lần đầu tiên cảm thấy sự tồn tại của nó vậy mà liền muốn nói gặp lại với nó rồi. Có lẽ sẽ là một cô gái nhỏ thật đáng yêu, giống như mình cũn


XtGem Forum catalog