
ở sau khi nhận được điện thoại của Đông Thần liền tự mình chỉ huy giao thông đường bộ đối với xe riêng của Dịch Phó Thị Trưởng một đường mở đèn, đoạn đường này tất cả cảnh sát giao thông lấy duy trì thông suốt đường đi của Phó Thị Trưởng làm mục tiêu chủ yếu.
Đổng Kiến Dân khoác một cái áo khoác nhìn chằm chằm trong phòng giám sát một ít cột nhỏ đèn xanh sáng lên, còn có cái điểm nhỏ đại biểu cho xe riêng của Dịch Đông Thần, anh tuyệt không dám khinh thường.
Làm việc cùng nhau nhiều năm, Đổng Kiến Dân đây cũng là lần đầu tiên gặp phải Dịch Đông Thần dùng giọng nghiêm trọng đi cầu anh làm việc như vậy, tình thế khẩn gấp có thể tưởng tượng. Anh là địa vị trưởng cục công an có công lao rất lớn là Dịch Đông Thần một đường nâng đỡ đi lên, cho nên chuyện của Dịch Đông Thần, anh nhất định là muốn toàn tâm toàn lực đi làm .
. . . . . .
Ở thời điểm Dịch Đông Thần đến dưới lầu của khu nhà, đã có rất nhiều người mặc đồ ngủ xuống lầu, trong bọn họ cũng rất nhiều người mờ mịt, không biết đến tột cùng là nơi nào cháy. Mà ở thời điểm đám người đi xuống, có một người ngược dòng mà lên.
Tài xế kéo Dịch Đông Thần, hô: "Phó Thị Trưởng, trên đó nguy hiểm, ngài dù là đi lên cũng không làm nên chuyện gì, hay là chờ đội cứu hỏa đi, bọn họ lập tức đến ngay."
Dịch Đông Thần mắt lạnh lẽo trừng mắt liếc anh một cái, khí thế giống như ướp lạnh trong nháy mắt khiến tài xế không có sức lức, lại nghe Đông Thần nói: "Ở phía trên đó là bà xã của tôi!" Nói xong cũng tránh khỏi trói buộc của thoát tài xế.
Hoả hoạn xảy ra, thang máy đã sớm không hoạt động. Đông Thần xông về cửa an toàn, leo từng tầng từng tầng một đi lên.
Khi anh thở hồng hộc leo đến tầng lầu nhà anh, phát hiện nơi này khói mù cũng không nhiều, không để ý tới thở dốc, anh mở cửa, vọt vào liền kêu: "Bà xã, em ở bên trong này không?"
Tiểu Phàm đang ở trong phòng khách điều chỉnh âm nhạc, bỗng dưng xoay người lại, hơi giật mình nói: "Anh trở về thật là nhanh a."
Thấy lão bà bình yên vô sự, Dịch Đông Thần thật có loại cảm giác lệ nóng quanh tròng, anh xông lên một tay ôm lấy người, vẫn là nhịn không được trách cứ: "Trong nhà cúp điện thoại em có biết hay không, anh gọi điện thoại di động của em đến hơn trăm lần điện thoại em cũng không hề xem, làm sao không hiểu chuyện như vậy, không biết liên lạc được với em anh sẽ lo lắng sao? . . . . . ."
Tiểu Phàm thề, đây là lần đầu tiên cô nghe được Dịch Đông Thần nói chuyện nhiều nhất, đồng thời cũng là lần đầu tiên không giải thích được nhất, cô có chút choáng váng trả lời: "Cái đó. . . . . . Bởi vì quá nhiều người gọi điện thoại đến chúc anh sinh nhật vui vẻ, tôi ngại phiền toái liền rút dây điện thoại, sau đó điện thoại di động của tôi. . . . . . Nha, mới vừa rồi tắm xong quên ở trong phòng tắm rồi ! Tôi đi lấy ngay bây giờ. . . . . ."
Cô rút người ra muốn đi đến phòng tắm, kết quả thân thể vững vàng bị ôm ở trong ngực người khác, chỗ hai ngực kề nhau, có thể nghe được tiếng tim đập mãnh liệt nhanh chóng. Dịch Đông Thần một cái hôn rơi vào cái trán của cô, ướt át, lại vẫn mang một ít run rẩy, ngay tiếp theo thanh âm của anh cũng xuất hiện run rẩy: "Hiện tại cái gì cũng không cần lấy, cái gì cũng đừng nói, đi theo anh!"
Mười ngón tay đan xen, Dịch Đông Thần lôi kéo cô chạy như bay, cửa cầu thang khói bắt đầu thay đổi nồng đậm rồi, Tiểu Phàm vẫn vùi ở trong phòng giờ mới hiểu được, thì ra là mới vừa rồi cô ngửi được một chút xíu mùi thuốc lá, không phải cô cho là mùi vị từ phòng bếp mình mang ra ngoài, mà bởi vì là trong tòa nhà một chỗ nào đó cháy rồi sao. . . . . .
Hai người chân trần từng bước từng bước một mà từ trên cầu thang chạy đi xuống, Tiểu Phàm nhìn thật chặt người đàn ông nắm tay mang theo cô chạy, trong lòng sinh ra một loại cảm giác thật kỳ diệu, hình như là ở trong nháy mắt đó cô vừa tìm được rung động và hạnh phúc lúc ban đầu gả cho anh.
Có câu nói thế nào, hoạn nạn thấy chân tình.
Tiểu Phàm không nhịn được khóc, vừa cười, cô chịu đựng khói trắng ở trên đường, ở trong lúc ho khan gào lên: "Ông xã, anh yêu em!"
Dịch Đông Thần dưới chân không ngừng, nhưng nhịp tim lại mạnh mạnh mẽ mẽ lỡ một nhịp đập, không nói gì, anh tự tay ôm người phụ nữ bên cạnh, dùng hành động thực tế chứng minh câu nói kia của Tiểu Phàm.
Thời điểm chạy đến lầu dưới, chân hai người cũng đã mềm nhũn rồi, tựa vào chân tường chỉ có thể từng ngụm từng ngụm thở.
Đội phòng cháy chữa cháy đã sớm đến, đều đâu vào đấy triển khai công việc phòng cháy, đại đội trưởng Chu Kim đều tự mình ở hiện trường trấn giữ chỉ huy, cũng hướng người dân bảo đảm không tiếc đem bất cứ giá nào dập tắt lửa cứu người, cơ quan công an, bệnh viện, đều ở hiện trường bận rộn.
Nhìn trường hợp nhanh chóng được an bài tốt này, Tiểu Phàm trợn to hai mắt, không khỏi cảm khái, những người này đến thật là kịp thời.
Chu Kim Bình Tứ tìm kiếm chỗ, rốt cuộc ở cửa cầu thang lầu một cách đó không xa phát hiện bóng dáng Dịch Phó Thị Trưởng, anh tự mình nghênh đón, cung kính nói: "Phó Thị Trưởng, khiến ngài bị sợ hãi, ngài yên tâm lửa không lớn, lập tức liền có thể khống chế lại."