80s toys - Atari. I still have
Hai Người Đấu Hư Giường

Hai Người Đấu Hư Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325323

Bình chọn: 9.00/10/532 lượt.

bả vai, thấy hai vợ chồng trẻ, ông lão già này cũng có chút cảm xúc: phụ nữ à, muốn phục vụ được, nếu không một khi tính tình đùa bỡn nâng lên, đàn ông làm sao tham ăn cái món điểm tâm gì?

Khóe miệng Vương giáo sư cong lên, liếc thấy trên mặt bìa sách mới nói mấy câu: người phụ nữ bất kể cứng rắn như thế nào đều không chịu được tấn công dịu dàng của người chồng, sau khi kết hôn, thỉnh thoảng dắt cái tay nhỏ bé, thỉnh thoảng nói lời anh yêu em, cũng có thể gia tăng độ tươi mới của hôn nhân.

Thời điểm nhắm mắt hưởng thụ, Vương giáo sư nói một câu nói: "Người trẻ tuổi náo chút ít mâu thuẫn là bình thường, ông cũng đừng nhúng tay quá nha, để cho bọn họ tự mình náo đi, chỉ cần không ly hôn cũng không cần lo lắng gì."

Lão An vội nói dạ, nhưng trong lòng lại nghĩ: không biết là người nào đang lo lắng rồi, là ai chứng kiến đến nội dung bản báo cáo liền vô cùng lo lắng mà đem giờ ký sách mới bán thiết lập tại thành phố G rồi, đây là bà xã vịt chết còn mạnh miệng.

**

Thân thể Đông Thần có chút run rẩy, ở đây trên đường người đông nghịt, tay anh khống chế lái xe liền giống như uống rượu say, lắc trái lắc phải.

Tiểu Phàm đỡ phía trên bả vai của anh nhưng dọc theo đường đi vẫn bị sợ đến không nhẹ, cuối cùng cô nổi giận, trực tiếp rống lên một tiếng dừng xe. Cô kéo Đông Thần ra ngoài, đem anh nhét vào vị trí kế bên tài xế. Thời điểm đứng dậy tay của cô bị Đông Thần kéo, vì vậy cô một mắt lạnh lẽo quét tới.

Đông Thần không để ý đến lạnh lùng của cô, cau mày nhẹ nói: "Lái xe cẩn thận một chút, nhìn kỹ đường."

Tiểu Phàm sửng sốt một chút, lúc mới vừa kết hôn, thời điểm hai người đi chung với nhau cô cũng lái qua mấy lần xe, nhưng là mỗi lần luôn là không ngừng gây họa nhỏ. Nếu không phải là đụng xe ven đường, chính là sát qua người khác hiện tượng nguy hiểm. Vì vậy chỉ cần Đông Thần sợ cô, chỉ cần anh đang ở cùng cô tuyệt đối sẽ không giao chìa khóa xe cho cô, coi như anh không có ở đấy cũng tình nguyện bảo tài xế tới đón đưa hai người.

Tiểu Phàm tự giễu nở nụ cười, cô nghĩ Dịch Đông Thần tuyệt đối sẽ không biết, cô lái xe không yên ổn không phải là bởi vì vấn đề kỹ thuật, mà bởi vì là anh. Đã chia một nửa lực chú ý cho anh, dùng còn dư lại một nửa lái xe, không xảy ra vấn đề mới là lạ. Cũng lạ cô lúc ấy quá ngu, bỏ ra cả trái tim cho người đàn ông ở trước mắt, kết quả đổi lấy phản bội sau lưng của anh . . . . . .

Nghĩ đến đây, Tiểu Phàm ngăn tay của anh, nặng nề đóng cửa xe, sau đó chân tăng thêm Mã Lực lái xe. Cô dùng thanh âm tỉnh táo đến lạnh lẽo trả lời: "Yên tâm, tôi sẽ lái rất an toàn." Chỉ cần không có anh ảnh hưởng tôi —— nửa câu sau lời ngầm hẳn là như vậy.

Tiểu Phàm muốn hỏi anh đi nơi nào, kết quả Đông Thần đã nhắm mắt ở trên xe ngủ, cũng không biết là ngủ thật hay là ngủ giả, dù sao không trả lời.

Trên đường hiệu trưởng gọi điện thoại đến hỏi thăm tình huống tiếp đãi, thái độ của ông vô cùng hiền hòa, trong lời nói còn có ý dò xét. Hiệu trưởng đối với ai là người đàn ông của Tiểu Phàm là một chuyện chỉ sợ không phải một chút xíu hỗn loạn, từ lúc bắt đầu cho rằng là Mạc Quân Kha, càng về sau xuất hiện một người đàn ông thần bí, rồi đến hôm nay, càng cảm thấy bên trong này nói không rõ ràng so với hiểu rõ hơn nhiều. Nếu ông không nghĩ muốn đứng sai đội hoặc là vẻ bề ngoài sai trái, hoặc là giữ yên lặng, hoặc là biết rõ chân tướng.

"Hiệu trưởng, ngài yên tâm, hiện tại tôi mang theo lãnh đạo đi dạo chung quanh một chút, cho nên buổi chiều có thể không thể trở về trường học. . . . . ."

Tiểu Phàm lời này còn chưa nói hết, hiệu trưởng lập tức tiếp lời: "Không có việc gì không có việc gì, phụ trách tốt công việc tiếp đãi lãnh đạo mới là nhiệm vụ quan trọng nhất trước mắt của cô, những thứ khác cái gì không cần phải để ý đến."

Tiểu Phàm cười, chiêu bài lãnh đạo đánh vĩnh viễn so với mình nói chuyện phải có phân lượng hơn, đạo lý bên trong này, tất cả mọi người hiểu.

Thời điểm dừng xe Tiểu Phàm kêu Đông Thần hai tiếng, anh ngủ như chết, vẫn không tỉnh. Cô do dự ngắn ngủi một chút vẫn là đang trong xe, trong lòng nghĩ như vậy: nên xem thật kỹ một chút bộ dạng anh xấu hổ, hoặc là chụp ảnh lại cho anh nhìn.

Nghĩ như vậy, cô thật đúng là làm như vậy. Nhìn album photo trong điện thoại di động, Tiểu Phàm sửng sốt một chút, bên trong tất cả đều là ảnh chụp của Dịch Đông Thần, nửa thân trần, □ ; ngủ, làm việc, đi bộ. . . . . . Trong mấy năm quá khứ, chưa kết hôn đến kết hôn rồi đến ly hôn, cô vậy mà vẫn bảo trì thói quen chụp ảnh của anh.

Phi, chính cô nhổ một ngụm: An Tiểu Phàm, mày ở đây mà viễn tưởng!

Đợi trong chốc lát, thời điểm cô đợi đến cực kỳ nhàm chán, điện thoại của Dịch Đông Thần vang lên.

"Tỉnh dậy nghe điện thoại, nhanh!" Tiểu Phàm rống lên một tiếng, không có động tĩnh; cô lấy tay đẩy một cái, vẫn là không có động tĩnh.

Cô từ trong túi quần của Dịch Đông Thần lấy điện thoại di động ra, nhìn đến trên màn hình nhắc nhở điền mật mã vào màn hình, ma xui quỷ khiến cô nhập mật mã vào là—— ngày kỷ niệm bọn họ kết hôn.

Điện thoại di động nhắc nhở: mật mã chính xác, sắp tiến vào hệ thống. . . . . .