
u: "Coi như ông còn có mắt nhín, tôi tổng cộng cũng chỉ có hai chai, một chai cho con gái làm của hồi môn rồi, chỉ còn chai này vẫn chưa được mở, hôm nay cố ý mang tới uống chung với ông."
Lão Phương nụ cười còn là lộ ra rồi, ông chỉ vào người bạn già trước mắt này bắt bí mình bảy tấc, bất đắc dĩ cười.
Qua ba tuần rượu, tâm tình hai người bắt đầu vui vẻ.
Lão An vẫn là lại nói chuyện tình Tiểu Dịch, nhưng mà ông còn chưa nói hết toàn bộ, chỉ nghe lão Phương quả quyết nói: "Lão An, tôi đã nói với ông lời nói thật đi, mấy ngày nay chính tôi ở thành phố G điều tra, quan hệ giữa thư ký Bàng ôn hoà với Phó Thị Trưởng ngược lại có chút phức tạp, bây giờ tôn còn không biết ai trong sạch hơn, hy vọng có thể mạnh mẽ lấy được chứng cứ thôi. Mặc dù Tiểu Dịch là con rể của ông, chẳng qua tôi cũng nhất định sẽ xử lý chuyện này công bằng. Ông và tôi đều là từ quân khu ra ngoài, đều nhận được huấn luyện nghiêm túc giống nhau, không thể bởi vì một chút quan hệ mà phá hỏng nguyên tắc của mình."
Lão An ở trên bả vai lão Phương vỗ một cái, cười nói: "Được, cho đến nay, đối với ông làm tôi đều rất yên tâm. Chỉ là lần này không giống như bình thường, có chút nội tình, tôi cảm thấy ông nên biết, nếu không đến lúc đó khả năng phán đoán của ông sẽ xuất hiện sai xót."
Lão Phương để ly rượu xuống, đến hăng hái: "Lời này của ông có ý gì? Chẳng lẽ dưới đáy này nước còn sâu hơn?"
"Biết đẳng cấp thư ký Bàng là thế nào không? Ai là chỗ dựa sau lưng của ông ta, thay ông ta bảo vệ giúp đỡ? Một nhiệm kỳ thị trưởng trước không phải vấn đề ông tham dự, ông có thể không biết, chỉ là cũng có thể đã nghe nói, cũng cùng vị thư ký này có liên quan. . . . . ." Lão An chậm rãi nói, trích dẫn ra một chút, ngược lại cũng không nói toàn bộ.
Mà lão Phương nghe được quả thật kinh hồn bạt vía, những tình huống này ông ngược lại không đi sâu vào tìm hiểu, nếu như điều tra ra, đoán chừng sẽ rút ra củ cải mang ra khỏi bùn đi.
Cười lạnh hai tiếng, lão Phương lại tự rót cho mình một ly rượu, một ngụm uống vào, vẻ mặt có chút nghiêm túc: "Đời này tôi thống hận nhất là kéo bè kết phái, riêng về giao tình bí mật tốt như thế nào đều được, nhưng mà đừng nói đến chuyện trong quan trường! Nam tử hán dựa vào trời dựa vào đất dựa vào chính mình, chính là không yêu cầu quan hệ bám váy đàn bà tới mưu cầu lợi ích."
Lão An mỉm cười: quả nhiên là người đàn ông già không kết hôn, lão Phương này tính khí vẫn là không một chút thay đổi, nếu để cho người có lòng nghe được, lại có ý kiến đối với ông ấy rồi.
Cuối cùng hai người bạn già uống say khướt, lão An vẫn là nhịn không được hỏi một câu: "Lão Phương, đã nhiều năm như vậy, tôi cũng giới thiệu cho ông không ít cô gái tốt, làm sao ông vẫn là không chịu kết hôn đây?"
Trên mặt đều mang tửu sắc (rượu và sắc đẹp) lão Phương cười đến thẹn thùng: "Cũng từng này tuổi rồi, không tâm tư đi tìm, huống chi, tôi đây vài năm bởi vì mở miệng này, tính cách này, đắc tội với người ta còn ít sao? Nếu không phải là ông ngăn cản thay tôi, đoán chừng tôi không biết bị đày đi đâu rồi. Người phụ nữ thật tốt đi theo loại người như tôi đây còn không phải là cuộc sống cũng không yên ổn rồi."
Lão An thở dài một cái: "Ông chỉ nhiều lý do, làm sao ông không nói ông vẫn còn nhớ đến Âu Dương cô nương đi!"
Lão Phương mắt trừng được rất lớn: "Ông. . . . . . Ông. . . . . ."
Lão An: "Cũng không nói ra được đi, bình thường miệng lưỡi ông rất lanh lợi đó nha, thế nào vừa nói đến đây sẽ không nói lời nào cơ chứ?"
. . . . . .
Âu Dương đang chuẩn bị hành lý đột nhiên liên tiếp hắt hơi nhiều cái, bà lung lay trong chốc lát, không khỏi tự giễu cười: Đông Thần làm sao có thể sẽ nhớ mình đây?
Biểu diễn là nghề ban đầu của bà, các loại đồ dùng biểu diễn và mỹ phẩm đưa vào cũng vài hòm, bà mang không nổi, vì vậy gọi mấy tiếng, để cho NICO đến giúp đỡ. Vừa quay đầu, đột nhiên thấy NICO dán chặt phía sau lưng mình. Bà vỗ vỗ bộ ngực ʘʘ, liếc người đàn ông chết tiệt một cái: "Anh làm gì thế hả, làm tôi sợ muốn chết!"
Chân mày NICO liền rối rắm ở một chỗ, anh kéo tay Âu Dương: "Thân mến, chúng ta không đi có được hay không, anh có thể ở chỗ này tìm một công việc, anh tới nuôi em. Không quan trọng, bên kia nước Mĩ anh có thể theo chân bọn họ lên tiếng chào hỏi, các bạn bè không có phản đối."
Âu Dương nhíu mày: "A..., tại sao?"
NICO thở dài một cái: "Nói thật, thời điểm anh ở nước Mĩ gặp được em, em rất nở mày nở mặt, nhưng anh có thể nhìn ra em không vui vẻ. Em đều không phát hiện trên mặt của em thường là không có biểu tình, có chút giống nằm mơ, khi đó anh liền muốn biết, rốt cuộc là người nào, chuyện gì khiến cho em nhớ thươngnhư vậy. Đến đây anh biết rồi, là người thân của em: Tiểu Dịch và Tiểu Phàm, hiện tại lại thêm một người cháu nội của em. Em rất quan tâm bọn họ, anh nhìn ra được. Cho nên chúng ta không đi, cứ quyết định như vậy đi."
Nhìn NICO khó có được nét mặt thâm trầm, Âu Dương có loại kích động muốn cười, trước kia chỉ cảm thấy anh là một đứa bé, một đứa bé làm người khác yêu thích nhưng là người tính tình kích động, nhưng mà bây giờ lại nhìn