
à nương Kim Sinh cái miệng lợi hại, nhưng lại không nghĩ rằng con dâu của bà cũng không thua bao nhiêu, những lời này nói rất nhu hòa, trên mặt Hải Đường còn thủy chung treo vui vẻ, nhưng lại làm nương Hương Mai nghẹn đến một câu cũng nói không nên lời.
Bà vốn là đuối lý, lần này lại phải đối phó với ai người, càng đùa nghịch không được cái gì, chỉ có thể dậm chân, tức giận bĩu môi quay đầu hướng trong nhà mình đi.
Nương Kim Sinh thấy Hải Đường thông tình đạt lý, còn chọc cho người đàn bà chanh chua không nói đạo lý kia tức giận bỏ đi, trong lòng không khỏi cao hứng lên: "Con a, con nghĩ được như vậy thật sự là quá tốt, mới đầu nương còn lo lắng con nghe được tin đồn trong thôn , sẽ tức giận."
"Như thế nào lại vậy, Kim Sinh là dạng người gì, trong lòng con tinh tường. Hắn như thế nào có thể ở bên ngoài tùy tiện trêu chọc nữ tử nhà người ta?" Đối với nam nhân nhà mình chút lòng tin ấy, Hải Đường vẫn phải có.
Buổi tối ở trong chăn, Hải Đường liền đem chuyện phát sinh ban ngày kể cho Kim Sinh nghe. Hắn mới đầu nghe, còn nhíu lại lông mày, thầm nghĩ chuyện này nháo lớn rồi, thật không biết làm như thế nào mới giải quyết tốt. Nhưng sau khi nghe Hải Đường nói với nương Hương Mai, không khỏi nở nụ cười.
Lập tức cảm thấy, bên ngoài mặc kệ có lời ra tiếng vào gì, đều không hề trọng yếu, chỉ cần có nương tử ở trong nhà, có thể đạt được nàng trấn an, thì mãn nguyện rồi.
Nguyệt sự của Hải Đường thật vất vả đi qua, mấy ngày nay Kim Sinh cố chăm sóc nàng, cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng dù sao hắn cũng là một đại nam nhân huyết khí phương cương, hơn nữa mấy ngày nay đã không náo nương tử rồi, khó tránh khỏi trong lòng có chút ngứa.
Đêm nay hai người nói vui vẻ, Kim Sinh ôm Hải Đường, trong lòng liền nóng lên, ghé vào bên tai nàng nhẹ giọng hỏi: "Nàng khỏe lên chưa?"
Ban đầu Hải Đường không có minh bạch ý của hắn , đợi hiểu rõ ra, không khỏi trên mặt nóng lên, hơi sẳn giọng: "Mới vừa rồi còn nói chàng trung thực, thoạt nhìn thật đúng là một chút cũng khoe không được, lúc này còn nghĩ đến chuyện bắt nạt ta như thế nào rồi."
"Ta... Ta đau lòng nàng còn không kịp, như thế nào lại bắt nạt nàng?" Kim Sinh hôn Hải Đường một chút, "Tính toán thời gian, có thể đã hết rồi."
Hải Đường bị hắn ôm trong ngực, râu ria trên cằm hắn vuốt ve khuôn mặt non mềm của Hải Đường, đâm vào nàng có chút đau đớn, liền một đấm đi qua: "Đừng làm rộn."
"Náo, phải náo, nương tử cần phải náo a!" Kim Sinh giờ phút này càng nhìn Hải Đường, trong đầu càng nóng lên, đem nàng đánh ngã liền muốn lấn đi lên.
Ai ngờ Hải Đường nằm ở dưới con ngươi vừa chuyến, nhớ tới một ít gì đó trong sách nhỏ kia, một phen níu lấy xiêm y Kim Sinh, đưa hắn kéo qua nói: "Luôn là chàng bắt nạt ta, hôm nay phải cho ta bắt nạt chàng một lần."
Kim Sinh đang muốn thoát xiêm y, nhưng không ngờ Hải Đường sẽ nói như vậy, lập tức có chút ngây ngẩn cả người: "Nàng...nàng muốn bắt nạt ta như thế nào?"
Hải Đường rũ mắt xuống, ngồi dậy, ở bên tai Kim Sinh nói nhỏ: "Lúc này, chàng để cho ta ở phía trên náo một trận chứ sao..."
Hải Đường rủ xuống mí mắt, ngồi dậy, ở bên tai Kim Sinh nói nhỏ: "Lúc này, chàng để cho ta ở phía trên náo một hồi chứ sao."
Nàng nói được ôn nhu mị mị, phảng phất muốn đem xương cốt người ta mềm nhũn ra, cổ họng Kim Sinh một trận khô nóng, đành phải nuốt từng ngụm nước, còn chưa trả lời, đã cảm giác nương tử đem môi ánh lên gương mặt của hắn.
"Người bên ngoài nói cái gì cũng được, dù sao ta sẽ không tin, trừ phi là trong lòng chàng cất giấu tâm tư khác, hoặc là nói, cả đời này ta xem như là dựa vào chàng." Hải Đường trầm thấp mà nỉ non, mỗi một câu nói đều phảng phất mang theo hấp dẫn cực lớn, làm trên ngườiKim Sinh như bắt lửa.
Mỗi chuỗi hôn rậm rạp từ từ dời xuống, Kim Sinh bị đẩy ngã xuống giường gạch , mặc kệ nàng một đường ôn nhu hôn xuống dưới, cái hônkia tựa như một chút mưa xuân, rơi vào trên lồng ngực cường tráng, trên bụng bằng phẳng rắn chắc của hắn, sau đó một đường hướng phía dưới, lại hướng xuống.
Kim Sinh chưa từng thử qua tư vị như vậy, không khỏi nhắm mắt lại, chậm rãi hưởng thụ, dưới đáy huynh đệ kia bị trêu đùa một phen, cũng càng bắt đầu cứng lên. Bàn tay mềm mại nhỏ bé của Hải Đường nắm lấy nó, chợt tách hai chân ra, ngồi ở ngang hông Kim Sinh, trong miệng khẻ ngâm một tiếng, liền đem vật kia nhét vào cơ thể.
Dưới ánh nến mờ, Kim Sinh nhìn nương tử nhà mình ở phía trên, chỉ cảm thấy có một cỗ động lòng người nói không nên lời, nàng nhẹ nhàng trước sau đong đưa lấy cái mông của mình, nhẹ nhàng chậm chạp nhu hòa, làm lòng Kim Sinh thực ngứa khó nhịn. Hắn trong cổ kêu rên một tiếng, chợt đứng thẳng người lên, một tay nắm cả eo nhỏ nhắn của Hải Đường, tay kia văn vê lên chỗ mượt mà no đủ, hắn cúi đầu hung hăng hôn nương tử, càng thêm mãnh liệt mà bắt đầu chuyển động.
Mấy ngày không có náo, lúc này hai người đều khó ức chế động tình, cái kia hỏa thiêu một phen không thể vãn hồi, âm thanh cũng đều không tự kìm hãm được lớn lên.
Nương Kim Sinh đang ở trong phòng của Kim Ngọc và Phúc nhi, Phúc nhi lỗ tai linh mẫn