
tinh này nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tuy trong lòng có chút khả nghi chưa hiểu, nhưng vẫn dùng sức gật gật đầu.
Hải Đường cuối cùng thở dài một hơi.
Thật ra mà nói, từ khi nàng được nhặt về Kim gia, cả nhà này mặc kệ lớn hay nhỏ đều đối với nàng rất tốt. Nương Kim Sinh đem nàng trở thành nữ nhi của mình mà yêu thương, Kim Ngọc thì tính tình ôn hòa lại khéo tay, trong trong ngoài ngoài cũng đối với nàng giúp đỡ chiếu cố, tiểu Phúc nhi mở miệng ngậm miệng đều là cười híp mắt gọi nàng "Đại tẩu", còn có Kim Sinh , gả cho hắn mặc dù thời gian không dài, nhưng nhìn ra hắn là một nam nhân trung thực trầm ổn lại có trách nhiệm.
Ngồi ở trên thềm đá trong sân nhỏ, Hải Đường nhớ tới tình hình chính mình thường xuyên ở trong mộng nhìn thấy, khói lửa chiến tranh, thiên quân vạn mã, còn có một người có một đôi rượu đồng...
Nàng đột nhiên có chút sợ hãi sẽ có một ngày chính mình nhớ lại chuyện lúc trước, nàng đến tột cùng là ai, ở đâu?
Nếu có một ngày nàng thật sự nhớ tới chuyện lúc trước, vậy cuộc sống an tĩnh như vậy có phải cũng sẽ bị phá hủy hay không?
Kim Sinh , Kim Sinh ...
Thời điểm hắn đem nàng cõng trên lưng, từ trong thôn đến Vọng sườn núi, lại từ Vọng sườn núi chạy về trong thôn, nàng đã cảm giác lòng mình đã ở trên người của hắn.
Cuộc sống không gợn sóng không sợ hãi, trôi qua bình thản ấm áp, cuộc sống như vậy, nàng thật sự rất muốn vĩnh viễn vĩnh viễn cứ như vậy trôi qua...
"Hải Đường..."
Đón lấy ánh chiều tà, Hải Đường ở trong sân nhìn thấy nương Kim Sinh cùng Kim Ngọc đang từ nơi xa đi tới, các nàng ra đồng đã làm một ngày việc, dưới ánh mặt trời trên mặt đỏ bừng của các nàng vẫn còn mồ hôi nổi bật. Sắp tới ngày mùa thu hoạch rồi, đây là thời điểm bận rộn nhất, ba mẫu đất nhà bọn họ đều dựa vào một tay các nàng quản lý.
Hôm nay nương Kim Sinh ở một bên chỉ đạo, Hải Đường rốt cục đã nấu xong một nồi canh rau, mặc dù hương vị hơi nhạt chút ít, nhưng coi như tạm được.
Nương Kim Sinh tán dương nàng vài câu, nói cũng là con dâu khéo tay, những chuyện này từ từ học sẽ biết thôi.
Kim Sinh ăn nhiều nhất, cơm đều thêm vài chén, Kim Ngọc cười nói, dù sao cũng là cơm do chính nương tử mình làm, ăn vào hương vị cũng ngọt ngào hơn!
Nương Kim Sinh cũng nở nụ cười, nghĩ thầm cuộc hôn nhân này đúng là không sai, nhặt được cô con dâu này, lại không nghĩ rằng nhi tử sẽ yêu thương như vậy, coi như là phúc khí.
Lại nghĩ tới Kim Ngọc hôm nay tuổi tác cũng không nhỏ, đã tới lúc phải nói chuyện gia đình rồi, mấy ngày hôm trước trong thôn nương Hữu Tài gặp bà đã từng nói qua chuyện này, nói là Hữu Tài nhà bọn họ cũng đã tới thời điểm lấy vợ, nhìn Kim Ngọc nhà bà cực kỳ không tệ, nên muốn tới cầu hôn.
Nương Kim Sinh trong đầu cũng không hài lòng Hữu Tài lắm, nhà bọn họ trong thôn tuy nói là có chút của cải, nhưng tiểu tử kia bộ dáng lại thoạt nhìn cà lơ phất phơ chín, đem nữ nhi gả cho hắn, trong lòng nương Kim Sinh không nỡ. Chỉ có điều, đã nhấc tới chuyện này, vậy cũng nên cân nhắc đến chuyện hôn sự của Kim Ngọc rồi.
Buổi tối, nương Kim Sinh gọi Kim Sinh lại nói chuyện một hồi.
Trở về nhà, Hải Đường liền hỏi hắn, nương gọi hắn qua nói cái gì.
Kim Sinh lên giường, ôm Hải Đường nói: "Là vì việc hôn nhân của Kim Ngọc."
"Kim Ngọc phải lập gia đình rồi hả?" Hải Đường ngẩng đầu nhìn qua hắn, phảng phất hơi có chút không nỡ.
"Cũng đã tới tuổi rồi, "Trong nhà đến cùng chỉ có Kim Sinh là nam nhân, trong trong ngoài ngoài, hắn vẫn phải lo lắng, "Nương bảo ta để ý một chút, xưa nay những người có giao tình tốt trong thôn, xem ai đáng tin cậy, cũng đi thám thính dò xét ý kiến của bọn họ. Nương nói, cũng không cần nhà trai thật giàu có, chúng ta ở nông thôn, được no ấm là tốt rồi. Chỉ cần nhân phẩm thật tốt, lại biết đối xử tử tế với muội muội, là được rồi."
"A, vậy chàng cần phải để ý thật tốt rồi. Kim Ngọc là một cô nương tốt, nên gả cho một nam nhân tốt mới không bị ủy khuất."
Kim Sinh xoay người qua, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nương tử cười hỏi: "Vậy nàng ngược lại nói ta nghe một chút, thế nào mới xem là 'Nam nhân tốt'?"
Hải Đường oán trách một tiếng, quay mặt qua chỗ khác cố ý nói: "Ta cũng không biết."
"Thật sự không biết?" Kim Sinh nằm ở giữa cổ Hải Đường thổi khí.
Nàng bị chọc ngứa lên, cười khanh khách nói: "Biết rồi biết rồi, tha cho ta đi, ta nói là được..." Hai mắt nàng dịu dàng nhìn Kim Sinh , rủ mắt xuống nói, "Chàng chính là nam nhân tốt nhất trên đời này."
Nam nhân tốt nhất trên đời.
Kim Sinh nghe xong trong lòng giống như nở hoa, ôm nương tử mãnh liệt hôn một phen, râu ria cắm đau khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, Hải Đường đưa tay đấm hắn nói, "Đừng quậy đừng quậy..."
Kim Sinh ngừng lại, nghĩ thầm nương tử hôm nay cũng bị náo loạn một hồi, hai ngày nay chính mình luôn kìm lòng không được, có lẽ là muốn nhiều lắm. Nàng dù sao thoạt nhìn mảnh mai nhỏ gầy, thân thể chỉ sợ khó chịu được, tối hôm đó chính là thành thành thật thật mà ôm Hải Đường ngủ một đêm.
Chỉ là hắn không có ầm ỹ, Hải Đường chính mình lại bắt đầu ầm ỹ.
Đến sau nửa đêm, Hải Đường chỉ cảm thấy dưới