
ng hỏi nọ hỏi kia, bù đắp vào
những nuối tiếc tuổi thơ của cô. Cuối cùng, cô hẹn Minh Ưu vài ngày nữa sẽ vẽ
cho cô một bức chân dung thật đẹp. Văn Hạ không cần phải giảm béo. Cô chỉ cần
nhờ Minh Ưu vẽ cô hơi gầy một chút là được.
Sau đó, Minh Ưu sang nhà Mèo con. Văn Hạ cười khì khì
nói với cậu ta, sau này thường xuyên đến chơi nhé. Cô chợt nhận ra họ đúng là
bạn tốt. Con người cô là như vậy, một giây thấy hợp là có thể trở thành tri kỷ
cả đời, không thấy hợp thì cũng ghét cả đời luôn.
Nhưng cô không thể ngờ rằng, sau này cậu bé mang đến
cho cô cảm giác như có làm gió mát thổi qua này lại khiến cô gặp không ít phiền
phức. Đương nhiên, chuyện này chúng ta sẽ nói sau.
Một ngày vui vẻ, một ngày chuẩn bị, một ngày mong chờ,
buổi chiều Tô Mạch còn bảo cô chuẩn bị, tối anh sẽ đưa cô đi ăn cơm. Vì thế cô
nên trang điểm lịch sự, yểu điệu, quý phái một chút và chuẩn bị một bộ đồ để
gây bất ngờ cho Tô Mạch. Nhưng cô còn chưa kịp dành điều bất ngờ cho Tô Mạch
thì anh đã dành cho cô một quả bom tấn.
Khi cô sắp ra khỏi cửa nhận được điện thoại của Tô
Mạch, anh nói:
- Cưng
ơi, anh xin lỗi. Tối nay, công ty anh có việc. Anh sẽ về muộn một chút. Em đợi
anh nhé.
Văn Hạ không biết diễn tả cảm giác lúc đó thế nào, tức
giận, vô cùng tức giận. Trong phút chốc, mọi thứ đã thay đổi. Loại đàn ông gì
thế này? Đây là lần thứ mấy? Đây là lần thứ mấy rồi? Nhưng khi cô gọi điện
thoại lại thì không gọi được. Cô bực mình mém chiếc điện thoại di động lên
sofa, dù sao cô cũng không nỡ ném nó xuống đất. Chính là nhờ Tô Mạch đã bỏ được
tật này của cô. Lần trước, sau khi cô làm rơi điện thoại di động, anh đã nghiêm
túc nói với cô, nếu còn làm hỏng điện thoại thì đừng bao giờ dùng nữa.
Tô Mạch
không muốn giữ nguyên trang trí như vậy, anh đã thuê người bài trí tiệm cà phê
để làm món quà đầy bất ngờ cho Văn Hạ. Nhưng đúng vào lúc sắp tan ca thì thư ký
của chủ tịch gọi điện nói có một đại diện đối tác ở Mỹ đến nên công ty tổ chức
buổi tiệc chiêu đãi. Anh vốn định từ chối nhưng xét thấy tình hình trước mắt,
có người đang muốn chiếm vị trí phó tổng giám đốc. Hơn nữa, đó là cuộc cạnh
tranh giữa anh và một giám đốc bộ phận có thế lực. Lúc này, anh không xuất hiện
thì có thể là một sai lầm lớn.
Anh
cũng biết Văn Hạ rất coi trọng ngày này. Cô đã nhắc đến nó từ rất lâu, đối với
anh, ngày này cũng rất quan trọng. Ngày ngày ba năm trước họ đã tình cờ gặp
nhau. Ngày này ba năm sau họ cũng vẫn ở bên nhau. Thực ra trong đó có bao gian
nan chỉ có họ mới biết. Trong những ngày tháng anh ở nước ngoài, Văn Hạ đã phải
một mình chịu đựng áp lực lớn đến thế nào, anh đều khắc sâu trong lòng. Thế nên
anh luôn bao dung, nhường nhịn tính khí ngang bướng, trẻ con, hống hách của Văn
Hạ. Mỗi cặp tình nhân đều có cách yêu nhau của mình. Anh thì sao? Anh thích
được cưng chiều cô như vậy. Nếu có thể thì anh hy vọng cả đời này cô sẽ không
lớn lên, hy vọng khi họ 80 tuổi thì Văn Hạ vẫn có thể làm nũng trong lòng anh.
Nhưng Văn
Hạ nói, cô không muốn sống đến già như thế, sẽ không xinh. Anh luôn cười cô quá
ngốc, còn cô cười anh quá cố chấp. Trên thực tế, họ đều ngốc, đều cố chấp, nếu
không thì họ đã không thể cùng nhau bước đến được ngày này. Thế nên hôm nay là
một ngày đáng kỷ niệm của họ, một ngày đáng để chúc mừng nhưng anh lại một lần
nữa thất hẹn. Anh vốn định đến đó chào hỏi một chút rồi đi nhưng không ngờ anh
lại tình cờ gặp Khâu Tư ở đó. Hồi trước, họ là bạn học cấp ba với nhau, cũng là
người xưa của anh.
Khi Tô
Mạch bước vào hội trường, anh đã thấy bóng hình đó từ xa. Trước đây, cô ấy luôn
ngồi bàn phía trước anh, nên cô ấy cũng chính là bóng hình quen thuộc nhất của
anh. Lúc đó, sao người khác có thể hình dung ra được cô yểu điệu thục nữ, còn
anh quân tử hảo cầu đến thế nào?
Khâu Tư
đang nói chuyện với Minh Chí Nguyên. Sau khi phát hiện ra ánh mắt đối phương
đang hướng về phía mình, trong thoáng chốc cô cũng nhìn thấy người yêu cũ đứng
ở cửa, giấc mơ xưa lại hiện về. Cô mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì
nhưng lại như có hàng trăm nghìn lời muốn nói.
- Chủ tịch đến rồi ạ. – Tô Mạch chào Minh Chí Nguyên
một cách lịch sự.
Minh
Chí Nguyên nở nụ cười phóng khoáng. Ngoại trừ điểm phong lưu ra thì trên thương
trường, con người này là một thương nhân tài giỏi, có thế lực, bao nhiêu năm
nay không hề có tật xấu gì. Thế nên tuy rất kính trọng ông nhưng có lúc Tô Mạch
cũng chỉ dám cung kính từ xa. Nhưng lội sông thì làm gì có chuyện không ướt
giày, Văn Hạ mà biết thì nguy to.
- Tô Mạch à, vừa rồi Tư Tư còn nhắc đến cậu đấy. Cậu
nói chuyện với cô ấy một lát nhé. Tôi ra đằng kia có chút việc. – Minh Chí
Nguyên nói xong liền chạm tay lên eo người con gái bên cạnh rồi mới rời khỏi
đó.
Tô Mạch
ngoái đầu lại nhìn và cầm ly sâm banh từ khay của người phục vụ, mở miệng cười
nói:
- Em về từ khi nào thế?
Khâu Tư
cúi đầu cười, dịu dàng nói:
- Em vừa về hai hôm trước thì bị lôi đến đây. Thật
không ngờ anh lại làm ở công ty này. Chú Minh và bố em là bạn bè cũ.
- Ồ! Vậy à. Bố mẹ em vẫn khỏe chứ? – Tu