
êu là độc quyền mà.
Ba
người thì đông quá, một người thì đơn độc, hai người là vừa đẹp.
“Chị có
thể tìm gặp và nói chuyện với cô bé đó được không? Làm sao cô ấy có thể đi phá
vỡ hạnh phúc của người khác được chứ?”
Hứa An
Ly cất lời nói một cách dè dặt sau khi hai người họ đã lặng im, xem như để an
ủi chị Thẩm. Lúc này, thứ duy nhất mà Hứa An Ly có thể làm được là giúp cho
trái tim đang bị tổn thương của chị Thẩm bớt đau buồn.
Đáng
tiếc, lời nói của Hứa An Ly không phải là Vân Nam bạch dược, cũng chẳng phải là
miếng dán giảm đau của Bondy, ngược lại lời nói ấy của cô chẳng khác nào đang
xát muối vào vết thương của Thẩm Anh Xuân.
“Cô cho
rằng trên thế gian này, chỉ có cô mới hiểu được tình yêu, biết yêu, còn người
khác đều là những kẻ ngốc hay sao?” Từ Di thẳng thừng trách mắng không chút
khách sáo.
“Hứa An
Ly, cô nói thử xem, nếu là cô, thì cô sẽ xử lý chuyện này thế nào?”
Hứa An
Ly chưa từng gặp phải chuyện như thế này, vì vậy cô cũng chẳng biết phải làm
sao, mặt thất thần nhìn Từ Di. Im lặng một hồi lâu, cô khẽ nói: “Có lẽ, em sẽ
tác thành cho họ.”
Hứa An
Ly nghĩ, chỉ có cách này mới bớt khổ đau.
“Tác
thành?” Từ Di hỏi lại, sửng sốt nhìn Hứa An Ly.
Ánh mắt
của Thẩm Anh Xuân lóe lên một cách lạ lùng, vừa lạnh vừa sắc nét. Cô và Từ Di
quay sang nhìn nhau trong giây lát.
“Sao
thế? Có phải các chị thấy ý tưởng của em hơi mềm yếu phải không?”
“Không
phải!” Hai người dường như cùng đồng thanh nói.
“Như
vậy…” Hứa An Ly hỏi lại, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu.
“Em
đúng là vĩ đại, không ngờ đấy!” Thẩm Anh Xuân nói.
“Chị
Thẩm quá khen rồi, chỉ là em cảm thấy, việc này không thể hoàn đổ lỗi cho cô
gái kia được. Nếu không phải là vì giữa chị và bạn trai có một khoảng trống,
thì làm sao cô gái kia có thể xen vào giữa được. Vì thế, em nghĩ, trước hết nên
tìm hiểu nguyên nhân từ chính bản thân mình, nghĩ lại xem vì sao việc này lại
xảy ra. Sau đó, tìm cách giải quyết hận thù với cô gái kia, khóc lóc vì cô ta,
không giải quyết được gì.” Hứa An Ly bày tỏ một cách chân thành.
“Cảm
ơn, chuyên gia tình yêu.” Thẩm Anh Xuân nhìn Hứa An Ly.
“Nếu
quen em sớm hơn, chắc đã không có chuyện này xảy ra, nghe lời nói của quân
vương, hơn cả mười năm đọc sách. Xem ra về sau, chị và em cùng phải học hỏi lẫn
nhau rồi.”
“Em đã
bao giờ yêu chưa?” Từ Di nhìn chằm chằm vào Hứa An Ly hỏi ngắt quãng.
“…” Hứa
An Ly nhất thời khó nói! Mặc dù chưa thực sự trải qua chuyện yêu đương, nhưng
không có nghĩa là Hứa An Ly không có chiến lược trong tình yêu. Đã là cố nhân
gặp nhau ở nơi đất khách quê người thì phải mở rộng tấm lòng. Cô cũng hy vọng
lời nói của mình có thể giúp phần nào cho chị Thẩm bớt đau khổ.
“Hai
chị à, theo em thấy, tình yêu chẳng khác nào một món đồ, nếu không phải của
mình, muốn cướp cũng chẳng được, nếu là của mình, muốn đuổi thì đuổi cũng chẳng
đi. Chị Thẩm, nếu em mà là chị, em sẽ từ bỏ.”
Thẩm
Anh Xuân đưa mắt, run rẩy nhìn Hứa An Ly! Nếu như đối phương là chó là mèo, có
băm thành nghìn mảnh cũng không diễn tả nổi sự hận thù của cô!
“Vì
sao?” Giọng Thẩm Anh Xuân rít lên trong nước mắt.
“Anh ấy
yêu cô ta không giống như yêu chị. Trước khi gặp cô ta, trong suy nghĩ của anh
ấy, chị là người tốt nhất. Sau khi gặp cô ta thì trong suy nghĩ của anh ấy, cô
ta lại tốt hơn cả chị.”
Từ Di
giương tròn mắt kinh ngạc, nếu như không phải đang kìm chế nhẫn nhịn, thì đã
hất cả cốc nước vào mặt Hứa An Ly rồi. Đúng là không biết xấu hổ, nhưng quả
thực cô có biết gì đâu mà xấu hổ chứ!
Cuộc
sống chân thực tới mức này rồi mà vẫn còn phải diễn kịch.
Hứa An
Ly vẫn say sưa lý luận về tình yêu: “Chị có nghĩ rằng, tình yêu không phải là
một công thức, cũng không phải là một phương trình hai ẩn số cần chúng ta đưa
ra lời giải, nếu như sai có thể xóa đi. Như vậy chắc chắn sẽ tìm ra được đáp án
đúng, hoặc đạt một trăm điểm. Tình yêu bị chia cắt cũng có thể hòa hợp, nhưng
trong trái tim sẽ để lại một vết sẹo, chị không thể làm lành vết sẹo đó được,
chỉ có thể làm mờ nó đi phần nào mà thôi.”
“Nói
như cô, thì tình yêu là một bài tập sửa lỗi, càng sửa càng sai! Thà rằng đừng
sửa, cứ để nó tự nhiên.” Từ Di chưa nói hết câu thì có một ai đó cất tiếng nói
át đi: “Này, mấy cô nói chuyện gì mà sôi sục khí thế ngất trời lên thế?”
Cả ba
người đồng thời nhìn về phía có âm thanh phát ra.
Chỉ
thấy một anh chàng tuấn tú với mái tóc màu nâu nhạt đang tiến lại chỗ các cô
ngồi. Đôi chân thon dài đầy sức hấp dẫn khiến dáng người anh ta cao hơn, vẻ mặt
hơi có chút trang nghiêm lạnh lùng, cùng với ánh mắt không mấy dễ gần.
Không
ngờ trong lúc đang tìm chỗ ngồi, Tần Ca lại nhìn thấy Thẩm Anh Xuân. Anh bê cơm
lại ngồi ăn cùng cho đỡ buồn. Thẩm Anh Xuân nhiệt tình mời anh ngồi xuống ghế
bên cạnh, còn Từ Di cũng ân cần và chu đáo không kém.
Vừa mới
ngồi xuống, chưa kịp nuốt hết miếng cơm, Tần Ca đã thấy Từ Di cất lời: “Hứa An
Ly, đây là Tần Ca, hoàng tử tình ca của trường đại học B, một trong những người
đàn ông tốt nhất trường này, bạch mã hoàng tử trong mắt bao thiếu nữ đấy.”
Tần Ca
nuốt