
hải
vậy!”
“Em căn
bản vẫn yêu anh ta!”
“Đúng
thế!”
“Em
luôn coi anh là người thay thế!”
“Phải!
anh còn muốn hỏi gì nữa, em đều thẳng thắn trả lời anh!”
Tần Ca
cố gắng kìm nén sự phẫn nộ trong lòng mình, nhưng khi nói ra thành lời thì vẫn
giận dữ đùng đùng như thế, anh không muốn cãi nhau với Hứa An Ly. Cô đã là của
anh, cô đã từng trao cho anh. Nhưng cũng chính bởi vì cô đã là của anh rồi, nên
hỏa khí của anh mới lớn như vậy.
Hóa ra,
đàn ông không vĩ đại như phái nữ tưởng tượng. Họ cũng có lúc chống chếnh, cũng
có lúc mềm yếu, cũng ghen tuông, cũng có đố kỵ. Hứa An Ly đã xem nhẹ khi Tần Ca
là nam giới, hay là bạn trai của cô…
Hứa An
Ly ngơ ngác nhìn Tần Ca. Sao anh ấy lại có thể nói mình như vậy? Sao anh ấy lại
có thể nhìn nhận mình như vậy? Quả đúng là một sự giễu cợt với cô!
“Tùy
anh nghĩ thế nào cũng được, anh cho rằng em thích anh ấy cũng được, tình cũ khó
quên cũng được. Anh chẳng phải rất muốn nghe thấy câu này hay sao? Anh chẳng
phải muốn nhìn thấy em và anh ấy ở bên nhau hay sao? Được, vậy để em nói cho
anh biết, em vẫn chưa quên anh ấy, em vẫn còn yêu anh ấy! Em luôn tìm cơ hội để
tiếp cận anh ấy, cho dù bằng cách nào, lần này anh đã hài lòng chưa?”
Tần Ca
nhìn Hứa An Ly như nhìn một người xa lạ vậy. Tất cả những lời muốn nói đều bị
nghẹn ứ lại ở cổ họng, trong lòng dấy lên một nỗi buồn vô tận, ánh sáng trong
mắt nhìn cô một cách sâu sắc đã dần mờ tối xuống. Sự nhạt nhẽo của cô ấy, sự
giễu cợt của cô ấy, sự tàn nhẫn của cô ấy, sự lạnh nạht của cô ấy…Cho dù anh có
cố gắng nỗ lực đến đâu, thì cô cũng không thể nào yêu anh giống như yêu Đường
Lý Dục được. Trong khoảnh khắc ấy, tâm trạng buồn bã trong đáy lòng Tần Ca
không ngừng được dâng lên…
Ánh
nắng sau buổi trưa đã bị đám mây trôi đi, vô vàn những điều đen tối dần hiện
ra, che lấp tất cả những thái độ biểu cảm. Những đắng cay chua xót không thốt
lên được thành lời cứ từ từ dâng lên trong lòng. Anh không nói gì, quay người
biến mất từ trong phòng của Hứa An Ly.
Bóng
dáng cô đơn, từng bước, từng bước, rời khỏi phòng, rời khỏi cô.
Anh
nghĩ, cứ cho rằng trong giờ khắc này anh biến mất ngay trên thế giới này, cô
vẫn sẽ không yêu anh…
Một tháng sau, Đường Lý Dục được xuất viện
và trở về nhà.
Thực tế
vẫn là thực tế, không thể cóp một chút ưu ái nào. Dù gì, ba người đàn ông này
cũng cần phải sinh tồn. Tần Ca một mình trở về Bắc Kinh. A Phong và Căn Bậc Hai
cũng bắt đầu trở về cuộc sống bình thường. Bác sĩ nói, sức khỏe của Đường Lý
Dục hồi phục rất tốt, để tiết kiệm chi phí, có thể xuất viện, trở về nhà tiếp
tục điều trị. Đường Lý Dục trở về căn nhà nơi mà anh và Thẩm Anh Xuân thuê để
sống cùng nhau, trở về với môi trường cuộc sống quen thuộc sẽ có ích cho việc
phục hồi trí nhớ của anh.
Nhiệm
vụ chăm sóc Đường Lý Dục lại được đè nặng lên vai của Hứa An Ly.
Hứa An
Ly từ bỏ thực tập, từ bỏ trở về Bắc Kinh, mỗi ngày đều không ngừng qua nhà
Đường Lý Dục, mua cơm cho anh, giặt quần áo, để anh uống thuốc đúng giờ, giúp
anh nói chuyện để hồi phục chức năng ngôn ngữ và trí nhớ. Có lúc, đột nhiên anh
đau đầu dữ dội, khiến Hứa An Ly lo sợ đến mức không biết phải làm thế nào, chỉ
còn cách vội vàng đưa anh đến bệnh viện. Bác sĩ nói, hiện tượng này sẽ luôn tồn
tại, cho đến khi ký ức của anh ấy hoàn toàn hồi phục, khi ấy hiện tượng đau đầu
mới dần dần biến mất. Điều này cần sự kết hợp điều trị của thuốc, tâm trạng và
ngôn ngữ. Không được để anh ấy tức giận, không thể để anh ấy bị kích động.
Để tiện
cho việc chăm sóc Đường Lý Dục, Hứa An Ly luôn ngủ trong cùng một phòng với
anh. Anh đã quen với sự chăm sóc của Hứa An Ly. Từ sau khi bị thương, anh có
thói quen dậy uống nước vào buổi tối. Còn nữa, thị lực của anh cũng bị ảnh
hưởng nhất định, buổi tối tỉnh dậy, anh không nhìn thấy rõ mọi vật.
Đường
Lý Dục thường xuyên mất ngủ. Bác sĩ nói, đó là di chứng về sau, cần thời gian
để chữa trị. Lúc anh đau đầu, cô sẽ dùng nước nóng để chườm, làm giảm từng chút
từng chút một tinh thần căng thẳng hồi hộp của anh. Lúc ngủ không được, Hứa An
Ly sẽ cùng ngồi nói chuyện với Đường Lý Dục, cùng anh nhớ lại một chút quá khứ.
May mắn rằng, dưới sự chăm sóc chu đáo tỉ mỉ của cô, sức khỏe của anh hồi phục
rất tốt, rất nhanh.
Người
chủ xe gây tai nạn đã bị cơ quan công an bắt giữ, việc bồi thường đã được ủy
thác hết cho luật sư, rất nhanh thôi sẽ có kết quả. Vị trí của anh trong tòa
soạn vẫn được lưu giữ, tiền lương vẫn được phát, chỉ cần anh ấy hồi phục là có
thể trở lại làm việc. Buổi tối, ngoài việc bắt buộc phải đi bộ, thỉnh thoảng
anh cũng đọc sách, lên mạng, gửi email.
Có lúc,
Đường Lý Dục cứ chây ỳ ra trên giường của Hứa An Ly, không chịu đi. Ngửi mùi
hương mà không giống với những người con gái khác trên cơ thể cô, anh sẽ ngủ
rất nhanh, giống như lúc còn nhỏ, chỉ cần mẹ vỗ một cái, thì lập tức chìm vào
giấc mơ.
Thật kỳ
lạ! Anh nói với cô cái cảm giác nằm bên cạnh cô sẽ ngủ rất nhanh, thì cô ha ha
phá lên cười, nói: “Ồ! Hóa ra, anh đang muốn…” Đường Lý Dục bị Hứa An Ly đánh
cho phải ch