Giường Đơn

Giường Đơn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322784

Bình chọn: 9.00/10/278 lượt.

goài dự đoán, Phàn Dực Á nhướn mày, lại thay lòng đổi dạ rồi sao? Sao nhanh thế?!

“Buối tối hôm ấy, tôi nhờ anh ta giúp tôi chỉnh sửa… A Á, cậu biệt không? Anh ta như thế mà lại đi tất màu đen! Trời ơi, là tất màu đen đấy! Đây là màu sắc mà một người đàn ông có phẩm chất nên dùng sao?” Triệu Nhã Nhi chán nản biểu lộ giống như vừa vỡ mộng.

Cô gái ở thời thanh xuân, cảm giác bị giật điện vốn là như vậy, từ từng chi tiết nhỏ một.

Quan hệ cũng vội vàng.

Tình yêu, lúc tới thì không ngăn được, lúc đi càng không thể ngăn được.

“Bệnh thần kinh!” Phàn Dực Á thô bạo đẩy đầu Triệu Nhã Nhi.

Phụ nữ vốn không thể nào hiểu nổi, trong đó Triệu Nhã Nhi lại là người khó hiểu nhất.

“Lần trước cậu vỡ mộng là vì cái gì? Hình như là do người ta sợ bọ ngựa trên cây nhãn!” Đúng là kì quái, lý do mỗi lần đều vớ vẩn chết đi được.

“Đàn ông gì mà lại sợ bọ ngựa!” Triệu Nhã Nhi khó tin hét lên.

“Tôi chẳng quan tâm cậu sợ bọ ngựa hay là tất đen, lập tức mang cái gã kia đi!” Phàn Dực Á không kiên nhẫn.

“A Á, cậu rất kì lạ nhé?!” Triệu Nhã Nhi dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn anh.

Người ta đứng dưới kia, cản trở gì anh sao?

Tuy rằng vỡ mộng, nhưng tập hợp tài tử giai nhân dưới tầng nhìn qua cũng rất đẹp mắt.

Liên quan gì đến Phàn Dực Á chứ?

Không kiên nhẫn, không thèm nhìn Triệu Nhã Nhi, Phàn Dực Á tự mình sải bước đến chỗ đôi nam nữ kia.

Anh kéo lấy tay cô gái, thô bạo đẩy người đàn ông nho nhã kia, tách hoàn toàn hai người họ.

“Anh đấy, lần sau còn dám tìm cô ấy, tôi gặp lần nào sẽ đánh lần ấy!”

Phàn Dực Á đầy khí phách tuyên bố, khiến cả ba người còn lại đều choáng váng. Trong nhà hàng Mc Donald.

Một chàng trai nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn chiếm vị trí bên cửa sổ, nghe nói đây là vị trí đẹp nhất nhà hàng.

“Hạ Vũ Mạt! Hạ Vũ Mạt! Hạ Vũ Mạt!” Phàn Dực Á hung ác quát lên.

Mấy người khách đang xếp hàng đều quay đầu lại nhìn anh.

Chỉ có cô gái đứng ở quầy thu ngân vẫn điềm nhiên như cũ, chuyên nghiệp trả lời khách, “Thưa cô, đây là một phần Big Mac mà cô muốn, một phần chân gà cay, hai phần cá Big Mac, khoai tây rán.”

Cô gái tập trung làm việc, không hề để ý đến Phàn Dực Á đang mang vẻ mặt tức giận.

“Hạ Vũ Mạt! Tôi rất đói bụng!” Phàn Dực Á bực bội.

Từ lúc tan học đến giờ, anh đã chờ cô ở nhà hàng cô làm thêm, ngồi đến năm sáu tiếng rồi!

Anh cũng muốn sửa lại tính xấu của mình, nhưng một khi vấn đề no bụng không được giải quyết thì đầu óc cũng sẽ rối loạn, ảnh hưởng đến não làm tức giận.

Cho nên không thể trách anh được.

Hiện tại anh đã sốt ruột đến tức giận.

Cuối cùng thì khi nào cô mới tan ca?

“Thưa cô, mọi thứ cô cần đã có hết rồi, xin hỏi cô còn cần thứ gì nữa không?” Cô không hề để ý đến ánh mắt nóng như lửa của Phàn Dực Á ở góc nhà ăn đang nhìn mình chăm chú

“Không cần gì nữa!” Nữ khách hàng xua tay, sau đó nhỏ giọng nói với cô, “Này cô, bạn trai cô hình như đang rất giận!”

Bạn trai?

Lông mi thậm chí còn không nhếch một cái, cô coi như không biết.

Làm động tác mời rất thành thạo, cô mời vị khách tiếp theo chọn đồ.

Cửa hàng trưởng gọi cô đang tập trung làm việc.

“Tiểu Mạt, chiếc xe thể thao Kenisage màu bạc đang chặn cửa nhà hàng chúng ta là của bạn trai cô à?” Vẻ mặt cửa hàng trưởng tò mò hỏi cô.

Nhìn chiếc xe màu bạc đang ngăn cản giao thông, “Tôi đi bảo anh ta.”

Có hiểu biết hay không chứ? Đường lớn là của nhà anh ta sao?!

“Không, không, không! Tôi không có ý này, tôi chỉ thấy bạn trai cô là người có tiền, đi cả xe Kenisage, hơn nữa dáng vẻ siêu đẹp trai! Thật là hoàn mỹ! Tiểu Mạt! Không cần, đừng đuổi anh ta đi…” Cửa hàng trưởng vốn lịch sự vội vàng xua tay nhưng không ngăn được Hạ Vũ Mạt đi ra khỏi quầy.

Cô bình tĩnh đến trước mặt Phàn Dực Á.

“Này cô! Cuối cùng cũng chịu để ý đến tôi rồi hả?!” Phàn Dực Á ôm hai tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn cô bằng vẻ mặt tự phụ.

Không hiểu sao đối với cô gái này anh lại có kiên nhẫn một cách kì lạ.

Tưởng tượng một người tính tình như mình có thể kiên nhẫn chờ cô, ngay cả anh cũng thấy khó tin.

“Xe của anh đang chặn ở cửa, ảnh hưởng không tốt đến giao thông, anh phải đánh xe đi!” Vẻ mặt của cô vẫn lạnh băng như cũ.

Đưa xe đi?

Khu này rất đông đúc, vốn dĩ không tìm được chỗ nào để dừng xe, anh không sợ xe bị cảnh sát mang đi, cô còn khó chịu gì chứ?

“Ảnh hưởng không tốt? Tôi ảnh hưởng đến ai?” Bá đạo trừng mắt, anh híp mắt lại đầy nguy hiểm.

“Tại sao tôi phải đưa xe đi?!”

Ánh mắt sắc bén của anh lướt qua vị trị quầy.

Cửa hàng trưởng đang đứng ở quầy vội vàng xua tay, tỏ vẻ không liên quan đến mình.

Quả thật là sự tồn tại của Phàn Dực Á có ảnh hưởng quá mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết không phải người đàn ông tốt.

Ngay cả cửa hàng trưởng đều “sợ phiền phức” như vậy, cô thật sự không biết nên nói gì nữa.

“Tùy anh!” nếu đã thế thì có nói cũng chẳng ích gì, cô chuẩn bị quay lại quầy.

Tay liền bị kéo lấy.

“Tôi đói bụng!” Người ngựa cao lớn như anh đã đói đến nỗi ngực sắp dính vào lưng.

Rất muốn không để ý đến anh ta, trực tiếp bỏ chạy.

Chưa đi được mấy bước, lại không nhịn được quay đầu lại, lạnh lùng hỏi, “Đói bụng thì sao không gọi cơm ăn?”

Ngày hôm ấ


XtGem Forum catalog