
đi vẫn bặt vô âm tín.
Mấy ngày nghỉ, ngoài việc vài lần ăn cơm cùng bố và mẹ, thời gian còn lại Phổ
Hoa đều ở nhà thu dọn phòng ốc.
Một thời gian dài không bước vào phòng chứa đồ, chìa khóa trong ổ xoay một lúc
lâu mới mở được. Vừa bước vào liền thấy
“ảnh cưới” đầy bụi, trên giá bên cạnh là sách, cúp giải thưởng, mô hình của
Vĩnh Đạo, trong tủ còn treo đầy quần áo của anh, sau đó là cà vạt, hộp giày xếp
gọn gàng, chưa vứt chiếc nào.
Ngồi xuống mở từng hộp ra, lựa ra cái cũ, ngay cả hộp dây giày cũng vứt ra hành
lang. Sách và cúp giải thưởng tuy không nỡ vứt nhưng cũng đóng thùng cho vào
góc.
Đoạn tuyệt với quá khứ thì nhất định phải quyết đoán, Phổ Hoa ôm những đồ cũ,
giống như hoàn thành nghi thức nào đó, đứng trước thùng rác tối om đặt từng thứ
đại diện cho “Thi Vĩnh Đạo” của quá khứ vào “vực thẳm” không đáy, đóng nắp lại,
trong lòng không hề vui vẻ, chỉ có nỗi buồn từ từ trở lại.
Ngày đầu tiên đi làm, vài đồng nghiệp trong phòng biên tập vắng mặt, nữ biên
tập đang náo loạn ly hôn cũng không đi làm, Phổ Hoa lấy mấy kỳ chuyên mục của
Lâm Quả Quả đã phát hành chuẩn bị xem thì di động trong ngăn bàn đổ chuông. Lần
này không phải là tin nhắn, Vĩnh Đạo trực tiếp gọi điện đến.
“Anh muốn gặp em”. Giọng anh rất hung dữ, hơi thở nặng nề, như sắp cãi nhau,
“Tan làm anh tới tìm em!”.
“Không cần đâu!”. Phổ Hoa lập tức từ chối,
hoàn toàn không quan tâm anh có thái độ gì, cúp máy luôn.
Vài phút sau, máy bàn của Lưu Yến đổ chuông, nói vài câu rồi chuyển ống nghe
qua.
“Tiểu Diệp, chồng em này”.
Phổ Hoa vô cùng lúng túng nhận điện thoại, cố gắng hết sức nhỏ giọng trả lời
một tiếng “A lô”
“Diệp Phổ Hoa, anh cần gặp em!”. Giọng
nói khàn khàn của anh càng rõ ràng hơn trước, cũng có thể nhận ra anh đang tức
giận.
“Vì sao?”.
“Gặp mặt rồi nói, hết giờ làm gặp nhau”.
Phổ Hoa muốn nói “Em không rảnh”, nhưng nghĩ tới Lưu Yến đang vờ thẩm định bản
thảo bên cạnh, đành đổi giọng nói: “Nói sau nhé”.
Bên kia anh không lên tiếng, qua mấy giây, di động “rầm” một tiếng không biết
đập vào đâu, tóm lại là bị ngắt máy, sau một chuỗi tiếng tút tút, đã trở nên im
lặng.
Tan làm Phổ Hoa không đi theo tuyến đường thường ngày cô vẫn đi làm mà về nhà
bố, cả đêm tắt máy.Ngày hôm sau đi làm như bình thường, tan làm không đi đâu
cả, gọi taxi đưa tới tầng dưới nhà bố, chạy lên tầng trên, rút dây điện thoại
bàn ra.
Cô biết trốn tránh Vĩnh Đạo cũng không thể giải quyết được vấn đề nhưng nhất
định không muốn gặp anh, cho dù anh mệt mỏi, tiều tụy, hay tinh thần phấn
chấn.Cô tin anh sẽ từ bỏ, sau khi bố mẹ anh biết sự tình, anh không còn lý do
tiếp tục bám theo cô nữa.
Sau đó, Phổ Hoa đi một chuyến tới Thiên Tân, lần đầu tiên gặp cậu nhóc năm tuổi
- Lâm Bác ở khu chung cư nhỏ gần Nam Khai, thực hiện cuộc thăm hỏi đầu tiên
trong năm mới đối với Lâm Quả Quả. Kế
hoạch thực hiện trong vội vã lại khiến cô phục hồi trạng thái làm việc trước
đây, hoàn toàn quên đi chuyện của Vĩnh Đạo.
Khi Phổ Hoa ngồi tàu hỏa trở về Bắc Kinh đã là tối của hai hôm sau, ở lại thêm
một ngày nữa vì cô muốn ở Thiên Tân cho khuây khỏa, nhân tiện mua ít quà cho
Lâm Bác. Lâm Quả Quả dắt Lâm Bác
tiễn Phổ Hoa tới sân ga. Khi tàu chạy, Lâm Bác vẫy tay chạy theo hét lên: “Tạm
biệt dì Diệp! Dì Diệp lần sau lại đến nhé!”.
Trở về Bắc Kinh, có vài tin nhắn trong di động trong hai ngày tắt máy, bố dặn
dò cô ăn uống nghỉ ngơi đúng giờ, chú ý sức khỏe, Quyên Quyên không gọi được
cho cô nên không thiếu lời trách cứ, quan tâm một cách tràng giang đại hải, Phổ
Hoa đọc xong thấy lòng ấm áp, không tránh khỏi gượng cười.
Thông báo cho bố mình vẫn bình an, cô xếp hàng đợi xe trở về nhà, khoảng nửa
tiếng đã tới nơi, trên xe nghe ghi âm cuộc nói chuyện ở Thiên Tân, thi thoảng
đan xen vài câu Lâm Bác chạy tới hỏi. Đó là một bé trai rất đáng yêu, trưởng
thành sớm, nhạy cảm, nhưng không mất đi vẻ nhiệt tình ngây thơ, Phổ Hoa rất
thích cậu bé.
Trở về nhà đã gần nửa đêm, trong sân tĩnh lặng, trên lầu chỉ có rất ít phòng
còn sáng đèn. Phổ Hoa đi qua một chiếc
ô tô đỗ trước tòa nhà, lấy chìa khóa cửa trong túi. Chìa khóa xe của Kỷ An Vĩnh
hôm đó cũng gắn một chiếc dây đeo như vậy, không biết là trùng hợp hay nhìn
nhầm. Tầng dưới cũng có một chiếc Buick
cùng kiểu loại như vậy, nhìn nghiêng rất giống xe Vĩnh Đạo.
Cô thở chầm chậm, chống tay lên tường đi lên lầu, ngực không đau nặng như
trước, chỉ đột nhiên đau nhói một cái khi ôm chặt Lâm Bác, nhịn một chút liền
khỏi.
Đèn cảm ứng bật sáng trước bước chân một giây, chiếu xuống bậc thầm và cái bóng
đổ dài của chính Phổ Hoa, cô dừng ở trước cửa nhặt mấy tờ hóa đơn tiền điện,
nước rơi dưới đất lên, cô phát hiện mấy hôm không về, cửa nhà đối diện đặt thêm
mấy thùng đồ linh tinh, làm lối vào chật khá nhiều so với trước đây.
Cô đẩy cửa vào, phòng khách phảng phất mùi rượu tản trong không khí, nhàn nhạt,
nhưng không dễ bỏ qua.Phổ Hoa mò mẫm trong bóng tối bước tới ban công, cánh cửa
sổ mở khi cô đi giờ khép hờ, bên ngoài có một chiếc áo len vẫn treo, quên chưa
thu vào. Trở lại phòng khách mò mẫ