Pair of Vintage Old School Fru
Giáo Sư Khó Chịu Chớ Lộn Xộn

Giáo Sư Khó Chịu Chớ Lộn Xộn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324664

Bình chọn: 8.5.00/10/466 lượt.

ng chung một chỗ cho nên sau khi xuống lầu cô cấp tốc vọt tới căn tin.Từ Du Mạn có thể thề đây là lần đầu tiên cô đi ăn cơm mà chạy nhanh như vậy. Cửa sổ mua cơm cũng không có nhiều người lắm, nên chỉ trong

thoáng chốc Từ Du Mạn liền mua được cơm. Nhưng mà nhìn trái nhìn phải

chỗ ngồi đều đã đầy, cô căn bản không tìm được chỗ ngồi. Đây là không có biện pháp.

Căn tin trường học bọn họ luôn luôn như vậy. Trước 20 phút mua cơm , phía trước cửa sổ đều chật ních người, sau 20 phút chổ

ngồi chật ních. 20 phút cuối cùng người không nhiều lắm nhưng là đồ ăn

đều hết rồi. Từ Du Mạn dò xét bốn phía rốt cục thấy có người đứng dậy

chuẩn bị rời đi. Từ Du Mạn chuẩn bị tinh thần tranh chỗ. Người nọ vừa

rời đi Từ Du Mạn liền lập tức đem cơm đặt lên trước. Đây là cách bọn họ

tìm chỗ ngồi. Nhưng là có người lại đánh vỡ luật lệ, bản thân ngồi

trước, đĩa chưa lên người đã lên trước rồi. Từ Du Mạn đang muốn mắng

người nọ không biết tốt xấu thấy chỗ ngồi đã có người mà còn ngồi lên,

nhưng sau đó lại đem lời bên miệng nuốt vào bụng.

“Giáo sư Cố, đây là chỗ ngồi em chiếm được mà.”

Từ Du Mạn cười mỉa mai.Cố Uyên nhìn Từ Du Mạn, lại nhìn bàn ăn trước mặt mình rồi nói:

“Trên chỗ ngồi có nghi tên ai sao?”

“Thầy.” Từ Du Mạn tức giận nói.

“Vậy em dựa vào cái gì nói là em chiếm được?”

“Phần cơm của em đang đặt trên bàn ăn mà thầy.

“À”

Cố Uyên cũng không nói cái gì nữa cũng không có nhường chỗ ngồi cho Từ Du

Mạn đáng thương tội nghiệp mà là một tay bưng cơm một tay cầm chiếc đũa, liền như vậy bắt đầu ăn.

“Thầy là thầy giáo thế nào, sao lại không nhường cho học sinh của thầy chứ!”

Từ Du Mạn lớn tiếng nói. Bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia cho dù là lòng gan

dạ thép cũng phải mềm lòng. Đáng tiếc, Cố Uyên không phải là lòng gan dạ thép, tâm của anh là kim cương.

“Học sinh hẳn là tôn sư trọng đạo.”

Ngụ ý là học sinh tìm được chỗ ngồi là cô cũng nên đứng lên, nhường chỗ cho thầy giáo ngồi. Từ Du Mạn bỗng nhiên nở nụ cười đem phần cơm chính mình nâng lên.

“Đây là em chiếm được,em đây sẽ không khách khí rồi.”

Từ Du Mạn đặt mông ngồi ở trên bàn. Bàn ăn ở căn tin trường học cũng không cao, Từ Du Mạn thân cao 1m65 vừa khéo có thể ngồi lên trên được. Ban

đầu mọi người chỉ là thích xem bọn họ náo nhiệt nhưng hành động của Từ

Du Mạn triệt để hấp dẫn sự chú ý mọi người. Nam sinh ngồi đối diện Cố

Uyên xem ra chắc là cậu bé lớp mười, thật sự là không chịu nổi gánh

nặng, bưng phần cơm còn chưa có ăn xong chạy trối chết. Từ Du Mạn bĩu

môi ngồi vào chỗ tiểu nam sinh kia vừa ngồi. Nếu không phải là thời gian còn không nhiều lắm,Từ Du Mạn tình nguyện về

nhà mình tự làm đồ ăn. Đồ ăn căn tin sao so được với đồ ăn tự mình làm

chứ! Từ Du Mạn rất kén ăn. Rau cần không ăn, cà rốt không ăn, cải trắng

không ăn, càng không ăn nhiều, món ăn sau khi cô chọn cũng không còn là

bao nhiêu. Từ Du Mạn thấy đồ ăn của Cố Uyên cùng đồ ăn của cô quả thực

khác nhau một trời một vực. Phần ăn của cô toàn bộ đều là rau cần, nhưng phần ăn của Cố Uyên toàn bộ đều là ruột già, hơn nữa trọng lượng còn

gấp hai của cô. Từ điểm đó có thể chứng minh bác gái bán đồ ăn căn tin

khẳng định là háo sắc. Một người lớn tuổi cũng bắt chước những cô gái

trẻ mơ mộng chuyện tình yêu, đúng là người đàn ông đẹp trai. Liền mắc

háo sắc ngay cả đồ ăn cũng bán nhiều hơn như vậy. Đúng là loại hâm mộ và ghen ghét. Cuối cùng, Từ Du Mạn đem ruột già chính mình ăn hết, thịt ăn hết, không có gì khác để ăn. Cố Uyên cũng kén ăn, rau cần ăn xong rồi,

dưa chuột ăn xong rồi, chỉ có ruột già cùng thịt cũng chưa từng động.

Giậm chân giận dữ, Từ Du Mạn nhìn phần cơm Cố Uyên còn thừa ruột già

cùng thịt, cái đó được gọi là đau lòng. Từ Du Mạn đem đồ đựng cơm cầm

lại nơi chỗ phát lúc nãy sau đó cô trở về lớp học đọc sách. Từ Du Mạn

muốn uống rượu, hút thuốc, có thể đánh nhau, tự tiện mắng chửi người,

thường chơi đùa, nhưng giờ lại thế nào? Cô là đại diện của tuýt người

năng động và vui vẻ với bạn bè, học tập chơi đùa. Nhưng bây giờ đang là

giữa trưa nên Từ Du Mạn lựa chọn đọc sách học tập.

Cố Uyên làm

một chủ nhiệm lớp có nhiều chỗ làm rất khá. Tỷ như, sau khi anh ăn cơm

nước xong sẽ là người đầu tiên đi bộ vòng quanh lớp học. Nhàn nhạt nhìn

lướt qua các học sinh đang ngiêm túc học bài trong phòng, khi nhìn thấy

Từ Du Mạn thì dừng lại một chút, sau đó thu hồi tầm mắt. Đang chuẩn bị

rời đi trở về văn phòng Cố Uyên nghe thấy trong phòng học có học sinh

gọi anh. Cố Uyên thong dong đi vào phòng học. Gọi anh là một học sinh

nữ. Hình như kêu là Dương Nguyệt Ý, nếu anh không có nhớ lầm nhưng anh

cũng không có khả năng nhớ lầm. Thời điểm Cố Uyên tới gần Dương Nguyệt

Ý, anh hơi nhíu mày. Mùi nước hoa quá nồng.

Dương Nguyệt Ý là hoa khôi trong lớp. Không biết là người nào mắt bị mù cho rằng Dương Nguyệt Ý so với Từ Du Mạn xinh đẹp hơn. Vân Xảo, Chương Xuyến các cô đều cho

rằng Từ Du Mạn so với Dương Nguyệt Ý xinh đẹp hơn nên đối với danh hiệu

hoa khôi có chút tức giận bất bình. Sau này, Từ Du Mạn nói một câu nói

khiến các cô đối với danh hiệu hoa khôi trên người Dương Nguyệt