Giáo Sư Khó Chịu Chớ Lộn Xộn

Giáo Sư Khó Chịu Chớ Lộn Xộn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328002

Bình chọn: 9.5.00/10/800 lượt.

gì quan trọng không nếu không quan trọng thì không cần đuổi

theo.Nhưng Từ Du Mạn chưa kịp hỏi, đã không thấy bóng dánh của Cố Uyên

đâu nữa rồi, Từ Du Mạn mới vội vàng chạy theo. Người đàn ông này vẫn là

thầy cô! Bóp tiền là nơi có thể giữ được đồ quan trọng sao, người đàn

ông đần. Thời điểm Từ Du Mạn bị bọn kẻ cắp bao bọc vây quanh, trong lòng gào thét càng mạnh liệt, người đàn ông đần, người đàn ông đần. Nhưng mà Từ Du Mạn cũng không có lộ ra vẻ sợ hãi, hơn nữa, giống như có chút

hưng phấn. Lâu rồi không có đánh nhau. Sợ ? Cô mà bị dọa sợ sao? Cô có

thể hoảng sợ thế nào? Anh nhìn không thấy điểm này. Cố Uyên thấy Từ Du

Mạn chộn rộn, cười càng thêm đậm.

“Con đàn bà thối, không phải mới vừa thật kiêu ngạo sao? Thế nào? Hiện tại biết sợ rồi chứ?”

Kẻ cắp bị Từ Du Mạn bắt lấy cũng bị đánh một cái. Bởi vì tóc hắn ta màu

vàng, cho nên tạm thời gọi hắn ta là Hoàng Mao. Hoàng Mao mặt mũi bầm

dập, là do bị đánh. Cũng khó trách người ta muốn trả thù. Không chỉ

không trộm được tiền, còn đem đồ bị cắp trả lại , bản thân còn không có

tiền, còn bị đánh thành như vậy, nếu là Từ Du Mạn, cũng khẳng định sẽ

không từ bỏ ý đồ.

“Ngươi thế nào chỉ thấy ánh mắt ta đã sợ hãi rồi hả?”

Từ Du Mạn cười lạnh nói. Giải thích nhưng vẫn là không thể tha thứ. Hoàng Mao thấy Cố Uyên:

“Cậu bé này còn chưa đủ để bọn tao đùa giỡn đâu.”

“Phốc. . . . .” Từ Du Mạn nhịn không được cười . Cố Uyên là cậu bé? Nhìn cũng có chút giống đấy.

“Ta có nói cần người hổ trợ sao?” Từ Du Mạn lại khinh thường nói. Cầu

nguyện Cố Uyên không cần kéo cô ra phía sau, tuy rằng gây ra chuyện là

vì cô.

“Cô?” Hoàng Mao cũng muốn cười lạnh giống Từ Du Mạn, muốn

có sự quyết đoán của Từ Du Mạn, nhưng hắn ta đã cố gắng. Thật sự rất

đau, không thể cười được.

“Theo ta. Lên lần lượt hay là cùng lên?”

“Cô bé, tên của cô kêu ..... Thực con mẹ nó, bất quá tao thích. Mày nghĩ

coi chúng ta nên lên lần lượt hay là một lần luôn đây?” Hoàng Mao muốn

cười, vẫn là cười không nổi. Bất quá theo ánh mắt biểu cảm của hắn ta

còn có thể thấy, thật sự thật YD ( dâm đãng).

Từ Du Mạn nổi giận: “Muốn chết!”

Từ Du Mạn dùng tốc độ rất nhanh tiến lên, chân vừa nhấc, đá trúng cằm

Hoàng Mao. Liền một lúc bị gãy ba cái răng. Sau khi Hoàng Mao khom

xuống, miệng toàn máu, quỳ rạp trên mặt đất nhặt răng của hắn ta. Nhặt

được hai cái, còn có một cái nữa thì không có thấy. Hoàng Mao đang tìm

răng trên mặt đất. Này, răng rơi xuống đất, có thể giải thích thật là

lợi hại. Chỉ cần một người đấu võ, đánh nhau, liền chính thức bắt đầu.

Phần đông kẻ cắp động thủ Cố Uyên cũng động thủ rồi. Từ Du Mạn thưởng

thức những cú đánh của Cố Uyên, thật sự rất lợi hại. Vốn cũng cho rằng

Cố Uyên chính là một cậu bé. Kẻ cắp động thủ, sao có thể không có chuẩn

bị? Gặp hai đối thủ đều là cao thủ, bọn kẻ cắp bày ra vũ khí là dao. Có

lẽ đối với mỹ nữ không hạ thủ, đại đa số dao đều hướng về Cố Uyên, Từ Du Mạn có nguyên tắc riêng biệt ứng phó rất nhẹ nhàng. Trong khi đánh

nhau, bóp tiền Cố Uyên rơi xuống đất. Từ Du Mạn đi qua nhặt lên. Thấy

bóp tiền của Cố Uyên, Từ Du Mạn muốn biết rốt cuộc trong ví Cố Uyên có

gì mà khiến Cố Uyên dũng cảm quên mình như vậy?? Từ Du Mạn có chút tò mò không biết trong ví tiền này có gì, vì thế đã nhìn xem, mở bóp tiền ra

thấy bên trong, tim Từ Du Mạn bỗng nhiên ngừng đập.Sau một lúc lâu mới

có thể khôi phục lại. Sau đó Từ Du Mạn rất thản nhiên cầm bóp của Cố

Uyên bỏ vào túi mình, vừa làm xong việc này, Từ Du Mạn liền thấy có

người chuẩn bị từ phía sau đánh lén Cố Uyên. Từ Du Mạn lập tức tiến lên

trợ giúp. Tục ngữ nói, nam nữ phối hợp, làm việc không mệt. Đây chính là nam nữ phối hợp đánh lui kẻ địch. Hai người hợp tác rất nhanh liền đem

tất cả bọn ăn cắp đánh ngã. Khi đánh nhau Từ Du Mạn dùng xong vài lần

tuyệt chiêu, mỗi khi dùng một lần, thành công một lần, nhưng là lần nào

cũng đúng. Chiêu này tên là: tuyệt hậu lược bắp chân[1'>. Chuyên môn đối

phó đàn ông, là vũ khí người phụ nữ dùng phòng khi gặp sói.

Thấy

bọn kẻ cắp đứng dậy không nổi nữa, Từ Du Mạn vỗ vỗ tay. Từ trong túi lấy ra bóp tiền của Cố Uyên. “Ví tiền của thầy.” Từ Du Mạn trực tiếp ném

trả Cố Uyên. Tay Cố Uyên chụp được bóp tiền, còn chưa nói gì, đã thấy Từ Du Mạn chuẩn bị đi rồi. Cố Uyên lập tức đi theo phía sau Từ Du Mạn. Anh đáng lẽ là đưa Từ Du Mạn về nhà, nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bây

giờ còn chưa có đưa.

“Anh trở về đi, không cần đưa tôi.”

Cố Uyên không rõ điều gì khiến cho chỉ trong giây lát thái độ Từ Du Mạn

đối với anh liền hoàn toàn thay đổi? Trước đó thì không nói, nhưng là Cố Uyên có thể cảm giác, Từ Du Mạn chính là tính trẻ con. Nhưng là hiện

tại, anh cảm giác được cả người Từ Du Mạn tản ra hơi thở lạnh như băng.

Cô khiến anh cảm giác không nên tiến lên. Cố Uyên có chút sợ hãi.

“Tôi là thầy của em, có trách nhiệm bảo hộ an toàn của em.” Cố Uyên tìm ra cái cớ. Trước mười phút lên lớp, Cố Uyên đến phòng học nhìn một lần, toàn lớp đã đến

được 45 học sinh rồi. Một phút lại đến một lần.Sau đó từng phút cho đến

năm phút. Học sinh từ từ lục đục đi đến tất cả


Polly po-cket