XtGem Forum catalog
Giáo Sư Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa

Giáo Sư Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322944

Bình chọn: 8.5.00/10/294 lượt.


“Sao em biết?” Trần Tư Tầm thắt đai an toàn, sau đó từ từ lái xe.

“Bởi vì người lúc nãy giúp tụi em, bạn của thầy nói là sẽ giúp thầy từ chối cuộc hẹn.” Lâm Nhất Nhiên le lưỡi, có chút không yên tâm nói: “Thầy, nếu không thì thầy đi đi, em tự về nhà cũng được.”

Trần Tư Tầm nhìn Lâm Nhất Nhiên một cái, so với lúc nãy thì cô vui vẻ hơn nhiều: “Không sao, tôi đưa em về.”

“Oh!” Lâm Nhất Nhiên không nói gì nữa, cô thắt đai an toàn, ngồi ngay ngắn trên ghế phụ.

“Chính là chỗ này.” Lâm Nhất Nhiên nhìn thấy khu nhà quen thuộc, nghiêng đầu nói với Trần Tư Tầm: “Thầy Trần, tới nhà em rồi.”

“Ừ.” Trần Tư Tầm dừng xe, nhìn cô nữ sinh chân tay vụng về đang nhấc cái sặp sách bước xuống.

Sau khi xuống xe, cô lại đem cặp sách để lên ghế ngồi, kéo khóa, lục lọi giống như là đang tìm cái gì trong đó.

“Thầy, thầy đã từ chối cuộc hẹn chắc cũng sẽ không đi ăn cơm phải không?” cô không ngẩng đầu, tiếp tục lục lọi, đột nhiên lấy ra một cái hộp từ trong cặp sách, kêu to: “A, thấy rồi!”

Trần Tư Tầm nhìn hộp cơm HELLO KITTY màu hồng trong tay cô, nhịn không được nhếch mi lên.

“Đây là cơm nắm mẹ em làm.” Lâm Nhất Nhiên kéo lại khóa kéo, đưa hộp cơm trong tay cho Trần Tư Tầm: “Ngon lắm, thầy, cái này cho thầy.”

Thật ra thì hộp cơm này Lâm Nhất Nhiên định mang cho Lý Điển, nhưng vì lúc tan học không gặp được cậu nên cô mang về, đương nhiên cô sẽ không ngốc đến nỗi nói cho Trần Tư Tầm biết đây là đồ dư.

Trần Tư Tầm nhận lấy hộp cơm, nhìn về phía cô cười cười.

“Vậy. . .tạm biệt thầy.” Lâm Nhất Nhiên đóng cửa xe, phất tay nhìn về phía anh, dõi theo khúc quanh anh vừa rời đi. Trần Tư Tầm cầm sách giáo khoa tiếng Anh, đứng trên bục giảng nói về kỳ thi trọng điểm, Lâm Nhất Nhiên ngồi ở phía dưới, vắt óc suy nghĩ không biết mình đã đem phong thư của Lý Điển để ở chỗ nào rồi.

Lần trước Lâm Nhất Nhiên cho rằng Trần Tư Tầm còn chưa kiểm tra bài tập, vì vậy ngày thứ hai cô tìm cớ đi đến phòng làm việc của anh, nhưng ngoài dự đoán là lá thư không có kẹp ở trong vở bài tập, điều này làm Lâm Nhất Nhiên không khỏi hoài nghi mình có kẹp thư ở trong đó hay không.

Nhưng cô tìm khắp nhà đều không thấy, cặp sách cũng không thấy, chẳng lẽ cô kẹp trong vở bài tập bị Trần Tư Tầm phát hiện nên lấy đi rồi?

Lâm Nhất Nhiên đem sách cất trở lại vào trong ngăn bàn, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng trên bục giảng.

Nhưng đã một tuần trôi qua, nếu anh thật sự lấy đi tại sao vẫn còn chưa tìm cô nói chuyện?

Lâm Nhất Nhiên suy nghĩ, không biết nếu Trần Tư Tầm nhìn thấy được rồi thì sẽ như thế nào?

Bên này Lâm Nhất Nhiên đang ngẩn người nhìn Trần Tư Tầm, mà bên kia, Trần đại soái ca đang đứng trên bục giảng, anh đặt sách lên bàn, ánh mắt chú ý tới một người đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt cô tựa như hai bóng đèn sáng rực, đặc biệt nóng bỏng.

“Lâm Nhất Nhiên, em hãy trả lời vấn đề này.”

Giọng nói đàn ông dễ nghe vang lên, tất cả ánh mắt trong phòng học đều “Xoẹt” một cái, tập trung vào người Lâm Nhất Nhiên.

“A?” Lâm Nhất Nhiên không kịp phản ứng, sững sờ tại chỗ.

“Thầy nói cậu trả lời câu này.” Lương Thần ngồi ở phía sau, dùng sức đá ghế của Lâm Nhất Nhiên, nhỏ giọng nói: “Trang 73 câu thứ nhất.”

“À.” Lúc này cô mới kịp phản ứng, vội vàng cầm sách đứng dậy.

“Không tệ.”

Chuông tan học vang lên, đúng lúc Lâm Nhất Nhiên trả lời xong vấn đề. Trần Tư Tầm bỏ phấn lại vào trong hộp, vỗ vỗ tay cho bột phấn rơi ra, “Lâm Nhất Nhiên, sau khi hết giờ đến phòng làm việc của tôi, những bạn khác tan học.”

“A. . . . . “ Trong lòng Lâm Nhất Nhiên thấp thỏm, cô nhìn khuôn mặt đang tươi cười của Trần Tư Tầm chỉ thấy thật đáng sợ.

Quả nhiên cái gì tới sẽ tới mà.

Lâm Nhất Nhiên ủ rũ cúi đầu ngồi xuống, nằm dài trên bàn không nhúc nhích.

Phải làm sao đây?

Nghịch nghịch móc điện thoại, Lâm Nhất Nhiên suy nghĩ phải đối phó như thế nào, hai tiết học sau cô cũng không nghe lọt câu gì.

Thời gian từ từ trôi qua, tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Nhất Nhiên giật mình, biết giờ chết sắp đến gần kề.

“Lâm Nhất Nhiên, bây giờ cậu phải lên phòng làm việc của thầy Trần à?” Đường Cẩm đem sách vở cất vào trong cặp, đi tới trước bàn của Lâm Nhất Nhiên, lay lay cái người đang nằm im không nhúc nhích kia: “Này, cậu sao vậy?”

“Không có gì.” Lâm Nhất Nhiên ỉu xìu, phất phất tay: “Tớ đang chuẩn bị tâm lý.”

“Chuẩn bị tâm lý cái gì cơ?” Đường Cẩm không thể hiểu được, đưa tay sờ sờ trán của Lâm Nhất Nhiên: “Không có phát sốt, đang yên đang lành sao lại mê sảng nhỉ?”

“Cậu đi chết đi.” Lâm Nhất Nhiên gạt tay Đường Cẩm ra, lảo đảo đứng lên: “Cậu không hiểu đâu, tớ cũng không biết phải nói làm sao bây giờ.”

“Hầy, sao cậu không thử nói ra xem nào.” Đường Cẩm quơ quơ cái cặp sách, có vẻ không vui: “Lâm Nhất Nhiên cậu có chuyện gì mà không thể nói với tớ? Nói mau.”

“Còn không phải là Lý Điển sao?” Lâm Nhất Nhiên than thở: “Lý Điển viết thư cho tớ, tớ lại kẹp trong vở bài tập rồi đem nộp, kết quả là bị mời lên uống trà với thầy giáo.”

“Vậy cậu còn trách móc cái gì.” Đường Cẩm trừng mắt, đeo cặp sách: “Ai bảo cậu ném lung tung, cậu đó, đáng đời.”