
t nhìn về phía bóng
dáng cao lớn cách đó không xa…
Không biết tại sao nhưng lúc này cô cảm thấy ý kiến của người đàn ông kia rất quan trọng!
Lãnh Thiên Dục không khó để phát hiện ra Thượng Quan Tuyền đang nhìn về phía hắn. Sự lạnh lẽo trên mắt dần tản đi, hắn hơi nhếch môi lên, ánh mắt
mang đầy ý cười.
Hắn nhẹ nhàng bước lên…
“Yên tâm, dù em có muốn nhớ lại hay không thì quan hệ của chúng ta sẽ vĩnh viễn
không thay đổi”. Lãnh Thiên Dục nói một câu đầy ngụ ý.
Trong lòng Thượng Quan Tuyền không hiểu vì sao lại như quay cuồng cả lên. Cô mở to mắt nhưng không nhìn vào đôi mắt âm trầm đó.
“Không được, tôi phản đối”. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Vận Nhi đầy căng thẳng, bàn tay cô nắm chặt tay Thượng Quan Tuyền…
“Tiểu Tuyền, hãy tin tớ, đừng nhớ lại chuyện trước kia, cậu nhất định sẽ hối hận, tin tớ đi”.
“Vận Nhi, cậu…”. Thượng Quan Tuyền bị lời nói của Bùi Vận Nhi hù dọa, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm bất lực và mơ hồ.
Lãnh Thiên Hi sao lại không hiểu suy nghĩ trong lòng Bùi Vận Nhi chứ, nhưng…
“Vận Nhi!”. Anh nhẹ giọng ngăn cản Bùi Vận Nhi: “Em phải biết rằng chúng ta
không ai có quyền cướp đi trí nhớ của một người. Nếu Tiểu Tuyền tình
nguyện không muốn nhớ lại thì chúng ta sẽ vui. Nhưng là bạn tốt của Tiểu Tuyền, sao em lại không tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy được chứ?”
Ánh mắt Bùi Vận Nhi dần ảm đạm. Thật ra cô cũng biết đạo lý này, nhưng
trong lòng lại không muốn. Là bạn tốt của Thượng Quan Tuyền, sao cô có
thể không tôn trọng quyết định của cô ấy chứ?
Lời nói của
Lãnh Thiên Hi khiến Thượng Quan Tuyền phải suy nghĩ. Cô không nói gì
nữa, chỉ yên tĩnh ngồi đó, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy hai chân, cả người
đổ rạp về phía trước, đôi mắt trong veo không gợn chút sóng…
Cả phòng bệnh rất yên tĩnh, ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh bao
phủ lên người Thượng Quan Tuyền, lúc này trông cô như mơ như thực.
Dường như đã qua rất lâu, khi một tia nắng vàng chiếu rọi vào đôi mắt Thượng
Quan Tuyền, rốt cuộc cô cũng ngẩng đầu lên, nhìn mọi người xung quanh
rồi nhìn vào Lãnh Thiên Hi.
“Bác sĩ Thiên Hi…”
Cô nhẹ giọng lên tiếng, giọng nói tuy có chút bất lực nhưng tràn đầy sự kiên định.
Lãnh Thiên Hi cười động viên cô, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Tuyền, anh biết em đã có quyết định rồi, nói cho anh biết đi”.
Vẻ mặt Thượng Quan Tuyền dần nặng nề, cô thở dài một hơi. Dường như đã hạ
quyết tâm, cô dứt khoát lên tiếng: “Em muốn nhớ lại! Em muốn biết mọi
chuyện trước kia, dù là đau khổ hay không vui thì nó cũng là trí nhớ của em”.
“Tiểu Tuyền, cậu thật sự quyết định vậy sao?”
Đôi mắt Bùi Vận Nhi dần rưng rưng. Lúc cô nghe Thượng Quan Tuyền nói vậy, đáy mắt ánh lên tia tuyệt vọng và lo lắng.
Thượng Quan Tuyền nặng nề gật đầu một cái, lập tức nói một câu khiến mọi người đều kinh ngạc: “Em muốn nhớ lại tất cả vì em cảm thấy mình đã quên mất
một người. Tuy hiện tại em không nhớ được người đó là ai nhưng em cảm
thấy người này rất rất quan trọng trong cuộc đời của em”.
Cô cực kì kiên định lên tiếng!
“Người rất quan trọng?”. Lãnh Thiên Hi khó hiểu lặp lại, Bùi Vận Nhi cũng hết sức mờ mịt.
Không chỉ có hai người mà ngay cả Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân cũng sững sờ!
Rốt cuộc là ai mà quan trọng như vậy?
Quan trọng đến mức dù cô biết rõ khi nhớ lại sẽ đau khổ và không vui mà vẫn cố chấp muốn lấy lại trí nhớ?
Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân cùng đưa ánh mắt xa xăm nhìn về phía xa xa… Quán cafe, bệnh viện Ward
Bản thân bệnh viện Ward là một bệnh viện rất danh tiếng nên không thể thiếu nơi uống cafe hết sức cao nhã. Tiếng nhạc du dương réo rắt vang lên,
trong đây gần như không có ai cả, chỉ có hai người đàn ông đang ngồi gần cửa sổ.
Đây là lần đầu tiên Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân cùng ngồi đối diện với nhau ở nơi công cộng thế này. Hai người không phải vì điều gì khác mà chính là muốn giúp Thượng Quan Tuyền mau chóng khôi
phục lại trí nhớ.
Người nhân viên nhanh chóng đưa cafe thượng hạng lên, hơi cúi người đặt xuống trước mặt hai người đàn ông.
“Thật không thể ngờ rằng hai kẻ thù địch như anh và tôi lại có thể cùng ngồi
đây uống cafe!”. Lãnh Thiên Dục chậm rãi khuấy café, đôi mắt rất bình
tĩnh, giọng điệu cực kì lạnh nhạt.
“Người ta gọi đó là sự đời khó lường, là địch hay là bạn chẳng thể phân rõ ràng được”. Niếp Ngân nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.
“Là địch thì tôi thừa nhận, nhưng là bạn? Hừ, cả tôi và anh đều chẳng bao
giờ nghĩ vậy”. Ánh mắt Lãnh Thiên Dục dần lạnh đi, trào phúng nói một
câu.
“Cũng giống nhau cả thôi, cả tôi và anh đều là người
lạnh lùng không nhân tính, tàn nhẫn muốn giết chết đối phương”. Niếp
Ngân cực kì tao nhã bưng tách café lên, nhẹ nhàng uống một ngụm rồi nói.
Những lời này của hắn chẳng khiến Lãnh Thiên Dục tức giận, khuôn mặt cương nghị chỉ chìm trong yên lặng.
“Trên đời này, kẻ muốn giết tôi không thiếu, người hận tôi lại càng nhiều đến vô kể. Cũng như tôi hận đến mức muốn giết chết anh để báo thù cho cha
mẹ, nhưng mà tôi lại cực kì hứng thú với việc tại sao anh hận tôi đấy”.
Niếp Ngân không khó để nghe ra ý tứ trong lời nói của Lãnh Thiên Dục, hắn
mỉm cười: “Lã