
ì tiếc quá!
Cô học theo cách hắn vẫn hay làm, dùng đầu lưỡi vẽ quanh hình dáng môi hắn…
Thượng Quan Tuyền đang cực kì nhập tâm không hề phát hiện ra lúc này Lãnh Thiên Dục đã chậm rãi mở mắt ra.
Hắn hứng thú nhìn cô gái đang vụng về hôn trộm mình nhưng lại vẫn thản
nhiên như không, tùy ý cô “làm xằng làm bậy” trên cơ thể mình. Vẻ đáng
yêu như vậy của cô khiến lòng hắn dấy lên từng đợt sóng nhỏ.
- A…
Thượng Quan Tuyền bỗng mở to hai mắt, kêu lên một tiếng rồi hơi đẩy hắn ra, ngay sau đó cô lấy tay che miệng lại…
Lãnh Thiên Dục chống người dậy, thân thể to lớn nhàn nhã dựa vào đầu giường. Hắn không nói lời nào, đôi môi mỏng nhếch lên nhìn người con gái to gan đang đỏ bừng mặt.
- Anh… anh…
Thượng Quan Tuyền chỉ ngón tay xanh xao vào mặt Lãnh Thiên Dục, ánh mắt cực kì bối rối, cô nuốt
nước bọt, lắp bắp nói: “Anh bắt nạt tôi”.
Câu nói lên án khiến Lãnh Thiên Dục dở khóc dở cười!
- Hình như người bắt nạt là em mới đúng!
Hắn bỡn cợt nói, giọng điệu trầm thấp đầy từ tính vang lên, nghe có phần uể oải.
- Vừa rồi ai giống nữ sắc lang…
Lãnh Thiên Dục còn chưa nói xong, Thượng Quan Tuyền đã nhanh chóng rước người lên bịt kín miệng hắn…
- Không được nói!
Ngượng chết mất thôi! Không ngờ là hắn lại tỉnh dậy, nếu biết sớm thì cô sẽ
không hôn trộm hắn. Làm sao bây giờ, nhất định hắn sẽ giễu cợt cho coi!
Nhìn khuôn mặt đang không ngừng biến đổi của Thượng Quan Tuyền, Lãnh Thiên Dục không khó để nhìn ra suy nghĩ trong đầu cô.
Cô gái này dù năng lực có giỏi đến mấy nhưng lòng dạ lại đơn thuần như một tờ giấy trắng. Cô không sành sỏi, thâm trầm, chỉ có vẻ bình tĩnh, đây
có lẽ là nguyên nhân khiến hắn hứng thú với cô.
- Này, tôi không
cho phép anh nói chuyện vừa rồi với ai khác! – Thượng Quan Tuyền thấy
Lãnh Thiên Dục đang nhìn mình, cô lập tức lớn tiếng yêu cầu.
Lãnh Thiên Dục thậm chí còn muốn cười to lên, hắn giơ tay gỡ bàn tay đang che miệng mình lại…
Thượng Quan Tuyền lập tức rút tay lại: “Thề đi!”
- Tôi thề!
Lãnh Thiên Dục nghe lời cô, thản nhiên nói. Ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thượng Quan Tuyền, sau đó nhìn xuống đôi môi đỏ
của cô.
Hắn không thể không thừa nhận, cảm giác khi cô hôn trộm hắn thật sự rất thích!
Thượng Quan Tuyền tất nhiên không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, khi cô
thấy hắn thề như vậy thì mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, bàn tay vỗ vỗ
ngực…
- Anh phải giữ lời đấy nhé… – Cô nhắc nhở - Nếu không tôi sẽ không khách khí với anh đâu.
Lãnh Thiên Dục nhíu mày lại, không trả lời cô. Đôi mắt như tia X-quang hứng
thú nhìn xuống thân hình quyến rũ động lòng người của cô, ánh mắt đó của hắn đầy thâm trầm.
- Này, sao anh không nói gì thế, anh nghĩ muốn…
Thượng Quan Tuyền bị ánh mắt săm soi của hắn làm cho hoảng sợ, nhưng khi cô ý
thức được ánh mắt thâm trầm quen thuộc đó, cô lập tức nhìn xuống người
mình.
- A… – Thượng Quan Tuyền sợ hãi thở hổn hển, thân thể mềm
mại lập tức chui vào trong chăn. Vừa rồi cô quên mất… mình không mặc
quần áo!
Nhưng ngẫm lại thì hơi kì lạ, vừa rồi ánh mắt của Lãnh Thiên Dục…
Thượng Quan Tuyền dùng một tay che chăn lên người mình, tay kia che mắt Lãnh
Thiên Dục lại: “Không cho nhìn, tôi không cho anh nhìn!”
Mặt cô đã đỏ đến mức có thể rán chín một quả trứng rồi!
Lãnh Thiên Dục bị che mắt lại thấy rất buồn cười, lần này hắn không làm theo ý cô nữa, vươn tay ra kéo tay cô xuống, sau đó xoay người lại vây
Thượng Quan Tuyền ở dưới thân…
Tay kia kéo chiếc chăn cô đang che trên người vứt xuống, cơ thể cường tráng của hắn hoàn toàn vây lấy thân thể uyển chuyển của cô.
Hơi thở đàn ông cương nghị bao trùm lấy Thượng Quan Tuyền khiến cô không thể lẩn trốn.
- Anh… buông ra! – Cô hít sâu một hơi, cảm thấy mình sắp không thở nổi rồi.
- Không cho nói, không cho nhìn, vậy… chỉ có thể làm thôi! – Lãnh Thiên
Dục chỉ dùng một tay đã chế ngự được hai tay Thượng Quan Tuyền, siết
chặt trên đỉnh đầu cô.
- Làm? – Thượng Quan Tuyền kinh ngạc, lập tức dè dặt hỏi – Làm, làm gì?
Hắn nhất định là đang có ý đồ xấu xa nào đó, ánh mắt của hắn khiến cô cảm thấy rất sợ.
Nhìn đôi mắt vô tội như một chú nai con đang ngước nhìn mình, Lãnh Thiên Dục cong môi cười, đôi mắt đen cực kì thâm trầm nhìn cô, dường như chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu mọi thứ. Hắn nói từng câu từng chữ:
“Làm… cái việc muốn làm”.
Thượng Quan Tuyền nghe thấy trái tim mình đang run lên, sau đó Lãnh Thiên Dục cúi xuống, nhẹ nhàng tinh tế hôn lên môi cô.
- Đừng như vậy… – Cô cố né tránh nhưng lại bị hắn khống chế lại.
- Đừng gì cơ? – Hắn đã biết rõ nhưng còn cố ý hỏi, đôi mày rậm nhướn lên, hắn nhìn chăm chú cô, ánh mắt đầy nguy hiểm khiến cô kinh hãi…
Ngay sau đó, hắn cúi người xuống, tiếp tục hôn lên chiếc cổ trắng nõn của cô: “Em vừa mới đốt lửa…”
- Dục… – Thượng Quan Tuyền vô thức thì thầm cầu xin – Anh đừng như vậy. Tôi, tôi mệt muốn chết rồi…
Hôm nay đúng là cô mệt muốn chết rồi.
Dù là về sinh lý hay là tâm lý…
Cô rất nghi ngờ cấu tạo cơ thể của người đàn ông này.
Cơ thể hắn là do sắt thép luyện thành à ?
Mỗi ngày phải giải quyết nhiều công việ