
i, người tên là gì?” Tiết Phúc hỏi, “Ta gọi là Tiết Phúc.”
“Nhan Tiểu Đao.”
“Giống tên của nam oa.” Tiết Phúc đến quản sự phòng giúp nàng đăng ký tên họ một chút, lấy bộ nha hoàn quần áo giao cho nàng, “Giờ thì giúp huynh quét tước sân, bộ dạng muội xinh đẹp, nội trạch và đại viện cũng không chặn muội đâu.”
Nhan Tiểu Đao thấy Tiết Phúc nói xong bước đi , nhịn không được “Chậc chậc” hai tiếng, hạ nhân của Bắc Hải phái thật là tốt bụng, không sợ mình là người xấu, còn có thể cầm chổi đi khắp nơi .
Sau đó, Nhan Tiểu Đao bắt đầu lần lượt quét rác từng sân một, nhân tiện tìm kiếm Hồng Chỉ Bảo Tán để mở mang tầm mắt.
Mới vừa đi đến cửa sân đầu tiên, chợt nghe hai hạ nhân trốn ở góc khẽ thì thầm.
“Đêm nay động thủ?”
“Liền đêm nay!”
“Đến lúc đó dù có gì chúng ta cũng phải giả vờ ngủ!”
“Được thôi.”
Tiểu Đao cho rằng vẫn là đừng nên tiến vào, liền đi qua sân thứ hai. Nơi này tựa hồ là phòng bếp, vừa đi đến bên cửa sổ muốn nhìn một chút xem thức ăn của thiên hạ đệ nhất đại phái thế nào thì thấy có người lén lút.
Chỉ thấy đầu bếp tiếp nhận một bao thuốc bột từ một người trẻ tuổi.
“Hạ vào thuốc của chưởng môn sao?”
“Đúng.”
“Có thể bị phát hiện không?”
“Phu nhân tự mình cho hắn uống, hắn sẽ không phòng bị!”
Ngoan ngoãn ngồi xổm ở dưới bệ cửa sổ, quyết định vẫn là đến sân tiếp theo quét. Lúc này, Tiểu Đao cước bộ càng nhẹ giống một con mèo con, kề sát chân tường mò mẫm lặng lẽ quét.
Quét đến cửa cửa phòng, chỉ thấy cửa sổ khép hờ, tò mò liếc mắt một cái, chỉ thấy một phu nhân tuổi còn trẻ thoải mái ngồi trên đùi của một võ sinh bàn chuyện riêng.
“Huynh xem huynh còn chưa tỉnh ngộ ra sao, người ta sắp trở thành sư nương của huynh!”
“Có thể qua đêm nay nàng sẽ trở thành quả phụ.”
“Huynh xấu lắm, hại nhân gia thủ tiết!”
“Cho nên ta sẽ thay sư phụ hảo hảo chiếu cố nàng. . . . . .”
Tiểu Đao run run một cái, che hai lỗ tai theo chân tường trốn đi —— phi lễ chớ nghe!
Đến sân thứ tư, phát hiện trong viện im ắng tất cả cửa đều đóng, Tiểu Đao thở nhẹ, nghĩ rằng có thể an tâm quét rác ở đây. Tiếc rằng nàng có chút công phu, nhĩ lực lại tốt, bởi vậy có người hạ giọng nói chuyện lại bị nghe một cách rành mạch.
“Đêm nay Tiết Bắc Hải sẽ đầu rơi xuống đất!”
“Đến lúc đó ta chính là tân chưởng môn của Bắc Hải.”
“Nhớ kỹ buộc hắn nói ra Long Cốt Ngũ Đồ ở đâu, phải tìm cho được Nguyệt Hải Kim Thuyền cùng Thánh Võ Hoàng Phổ.”
“Hắn không nói ta sẽ khiến cho hắn sống không được chết cũng không xong!”
Tiểu Đao hăng hái cầm chổi quét nhanh, đi đến cửa trước sân, đưa tay nhéo hai lỗ tai của mình, miệng liên tục nói, “Nói ngươi nghe lời! Ngươi lại không chịu nghe lời?”
Bọn nha đầu đi ngang qua đều che miệng cười nàng.
Rốt cục khi đi đến sân thứ năm, cũng chính là sân cuối cùng, Tiểu Đao bị người ngăn cản, một tên trông cửa hung tợn nói cho nàng, “Đây là nơi chưởng môn nghỉ ngơi, không được phép tùy tiện vào.”
Nhan Tiểu Đao đứng ở ngoài phòng nghỉ ngơi dành cho bọn nha hoàn, bắt đầu suy nghĩ có nên lưu lại để xem Hồng Chỉ Bảo Tán không? Hay là chạy nhanh đi đừng ở lại nơi sóng gió này nữa?
Đáng tiếc ông trời không cho nàng thời gian lựa chọn, trời nhanh chóng tối đen, sấm sét giáng xuống, mưa như trút nước.
Một tia sét giáng xuống, trời giống như sụp đi một nửa. Đúng lúc này, từ trong sân viện thứ năm của Bắc Hải phái truyền đến tiếng hét thảm thiết, bốn dãy sân phía trước lặng ngắt như tờ, yên tĩnh vô cùng.
Nhan Tiểu Đao đứng dưới mái hiên, ngước mắt nhìn những giọt mưa lớn xuôi theo mái hiên rơi xuống, thầm nghĩ có nên xen vào việc của người khác hay không?
Lúc này, Tiết Bắc Hải thân trúng kịch độc còn bị chém mấy nhát kiếm, y cố nén đau đớn chạy đi, luống cuống không còn đường, đạp vào khoảng không từ sau vách núi đá lăn xuống.Y đến cuối vẫn không thể tin được kẻ ám hại mình chính người mà ngày thường hắn tín nhiệm nhất. Ngay lúc y mơ mơ màng màng bất tỉnh thì thấy phía trước có người đang đi về hướng mình. Một chiếc váy hoa màu vàng nhạt, một đôi giày thêu thật đẹp. . . . . .
Lúc tỉnh lại, Tiết Bắc Hải phát hiện mình đang ở trong một cái hang động, miệng vết thương đã được xử lý qua, nhưng cả người vẫn vô lực. Nhìn ánh lửa trước mắt, bên cạnh là một cô nương thật xinh đẹp đang đùa nghịch. Nhớ lại chính mình khi ngã nhào xuống vách núi, hắn gắt gao ôm chặt Hồng Chỉ Bảo Tán trong tay.
“Huynh tỉnh rồi?”
“Cô là ai?”
“Là người cứu huynh.”
Tiết Bắc Hải nghe nói lời ấy bỗng nhiên đứng lên cười ngớ ngẩn, “Thật không ngờ, ta biết hết thảy những kẻ hại ta nhưng lại không biết người đã cứu ta.”
Nhan Tiểu Đao đi đến trước mặt y, “Cho nên huynh phải tự kiểm điểm bản thân một chút.”
“Ta tự kiểm điểm?” Tiết Bắc Hải tựa hồ không thể chấp nhận, “Người khác hại ta vì cái gì muốn ta kiểm điểm?”
Nhan Tiểu Đao dùng ô nhọn chỉ vào mũi y, nghiêm túc nói, “Nương ta thường dạy, sống trong giag hồ làm sao có thể tránh được binh đao tồn thương, nhưng nếu cứ mãi bị binh đao tổn thương thì là huynh không đúng! Huynh không kiểm điểm ai kiểm điểm?”
Tiết Bắc Hải trợn mắt há hốc mồm, “Ta. . . . . .”
“Bên trong Bắc Hải phái có ít nhất