
ột trong ba người đó thì xin lỗi số nó quá đen. Thấy nó đứng ngẩn ngơ khôngnói gì, Nhật Nam liền lấy tay véo mặt nó khiến cho đầu óc nó cũng từ từ tỉnh lại,rồi còn mỉm cười đầy gian tà. Bỗng nhiên cửa thang máy mở ra, Quốc Bảo đứngnhìn cảnh trước mắt. Việc đầu tiên là nhìn như xẹc điện vào khuôn mặt nó rồinhìn sang Nhật Nam sau đó khuôn mặt từ xám cả tuần rồi, bây giờ tối thui luôn.Hậm hực chen vô đứng giữa một cách ngang tàn rồi nhìn nó hết sức căm phẫn làm sốnglưng nó thì lạnh ngắt mà trán thì tuôn lã chả mồ hôi.
15 phút sau, có mặt tại mộtnhà hàng gần công ty nó ngồi chính giữa, đối mặt với nhau là Quốc Bảo và NhậtNam. Hậm hực chờ thức ăn Quốc Bảo cất tiếng trước
“Tại sao em cứ thích vào làmviệc trong công ty anh đang làm?
“Tại ông ngoại bảo cần mộtngười xây dựng hệ thống về mảng tài chính, sau này có thể tách thành công tytài chính riêng”
“Cái đó anh làm cũng được,em về nhà lo công ty tài chính của gia đình đi chạy đến công ty anh làm gì ?”
“Công ty đó ba em làm được rồi,em thích thử thách điều mới”
“Em đừng xảo nguyệt, đừng tưởnganh không biết em muốn gì?” mắt Quốc Bảo như hằn lên từng chữ giận dữ mà khôngthể làm gì được, chỉ phóng tia lửa điện ngang ngửa dòng điện xoay chiều 220V bắnvào người Nhật Nam
“Nếu anh tài giỏi thì lấy lạitừ tay em” còn Nhật Nam thì lại nhếch miệng cười cợt
Mặc dù đoạn sau anh em nhànày nói làm nó khó hiểu, nhưng điều mà nó biết chắc là nếu cứ để yên thể nàocũng có đập phá hay ôm nhau đánh vài cái y như phim Hàn quốc thường diễn ra làgì. Nên nó nhất quyết làm khác phim, để có bữa trưa ngon lành dù sao nhà hàngnày cũng hạng sang không ăn coi như ngược đãi bản thân. Nghĩ sao làm vậy, thếlà nó cất tiếng phá tan không khí căng thẳng
“ A, thức ăn đến rồi kìa,anh Quốc Bảo kêu cá đúng không biết anh không thích tiêu nên em đã dặn phục vụrất kĩ, anh xem như vậy được chưa? Còn có cả rượu vang trắng cho anh nữa” vừanói nó vừa giúp Quốc Bảo xếp lại bàn ăn, cùng dao nĩa rồi cười cười đẩy dĩa thứcăn đến trước mặt Quốc Bảo. Xong xuôi lập tức quay sang Nhật Nam cũng niềm nởkhông kém
“ Anh Nhật Nam kêu thịt phảikhông? Đây của anh đây, còn ly rượu vang đỏ nữa này” nó cũng đưa nốt dĩa thứcăn cho Nhật Nam rồi mới đón lấy dĩa thức ăn của mình.
Quả thật anh em nhà này ngaycả ăn cũng mỗi người một kiểu, kẻ ăn cá người ăn thịt, người thích Châu Âu ngườikia chỉ thuần Châu Á. Nó tuy ngán ngẩm lắc đầu, nhìn họ bắt đầu động đũa thìlòng nó mới phấn khởi chuẩn bị chén bữa trưa của mình.Bỗng Nhật Nam lên tiếngtrước
“Món thịt của anh cũng cótiêu này, anh cũng không thích ăn tiêu em lấy ra hộ anh nhé Băng”
Vừa cho một muỗng thức ănvào miệng còn chưa kịp nhai thì lời nhờ vả của Nhật Nam khiến nó khó hiểu “saolúc nảy không dặn đầu bếp đừng cho vào, nó cũng còn phải ăn mà?”. Nhưng chưa kịpphản đối thì Quốc Bảo đã phản đối trước
“Không được, cô ấy còn bậnphải ăn. Nếu em không thích thì gọi món khác” Quốc Bảo nhất quyết không cho NhậtNam đẩy dĩa thức ăn đưa cho nó. Im lặng chưa đến 3s thì Nhật Nam nói tiếp
“ Miếng thịt này rất mềm, emăn thử một miếng nhé Băng?” vừa dứt câu thì một mảng lớn miếng thịt nằm gọntrong dĩa nó. Nó không kịp cả nhai thực phẩm trong miệng mà trực tiếp nuốt chửngđể tiết kiệm thời gian nói gì đó, đại loại là từ chối vì nó phải thể hiện chútkhách sáo chứ. Nhưng thức ăn vừa với lọt qua vòm miệng thì Quốc Bảo cũng tiếp lời
“Cô ấy không thích thức ănChâu Âu vừa nhạt, béo lại cầu kì. Cô ấy thích món Châu Á hơn vừa gần gũi lại hợpkhẩu vị thường nhật hơn” vừa nói xong trong dĩa nó là nguyên một khoanh cá thiệtbự từ dĩa Quốc Bảo chạy sang
Nó chính thức bị ngẹn khônglàm cách nào nuốt trôi, thế là vất vả uống gần 2 ly nước rồi đau cả vòm họng mớicó thể làm thông cái thực quản bé nhỏ bị hai người này làm cho tức mà ngẹn. Mặcdù nó lấy hết lý do lý trấu để không phải cùng 1 lúc vừa ăn cá vừa ăn thịt,nhưng đứng ở giữa hai ông xếp có chết cũng bắt nó ăn. Thì coi như hôm nay tômcá đánh nhau ngư ông đắc lợi, mặc dù lợi thì ít mà hại là nó no đến căng tức bụngđến mức phải nhờ đến thuốc giúp tiêu hết đống cá thịt trong bụng. haiz Bây giờ ngoài trời đang mưađầu mùa, cơn mưa không rả rích suốt ngày mà chỉ mưa ào ào một lát lại tạnhngay. Còn nó thì đang ngồi trong quán cà phê nhâm nhi ly trà chanh đối diện vớistudio áo cưới, nhìn từng cặp đôi đi ra đi vào vui vẻ mà lòng nó như treo đá cònrối bời chả biết chuyện đang xảy ra với mình là thật hay phim. Ngồi quậy tan đácả ly trà chanh mà nó cũng chẳng buồn muốn uống, thả hồn ở tận đâu đâu đến khinhỏ bạn thân đập bàn một cái rõ to thì nó mới kịp hoàn hồn về cất tiếng nói
“Hả……Ồ…….” vừa hoàn hồn thìtrong mắt gặp ngay “Ốc bưu cá tính” như định hình rõ đây là bạnmình nên nó tiếp tục nói “Tới rồi đó hả? Uống gì kêu đi”
“Cà phê không đường nhé anh”nháy mắt tinh nghịch với anh phục vụ điển trai làm cho anh chàng kia bỗng ngạingùng quay lẹ đến quầy phục vụ rồi không quay trở lại bưng nước cho bàn nó mànhờ người khác bưng lại giúp.
Nếu phân tích kỹ thì dám cárằng 90 % là do bộ đồ rất chi là bắt mắt kia cơ bản là: quần màu sọc đen bó sátcặp dùi thon dài,