Giang Bắc Nữ Phỉ

Giang Bắc Nữ Phỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325975

Bình chọn: 9.5.00/10/597 lượt.

Dương nhìn thẳng vào mắt nàng hồi lâu, liền mở miệng nói: “Cô có ăn không?”.

“Không ăn!” Thần Niên đáp lại rất nhanh, sau đó lại ngâm chặt miệng lại.

Phong Quân Dương cười khẽ, nén cơn đau lại nhét luôn viên thuốc vào miệng mình.

Thần Niên thấy vậy nhất thời ngây người, thầm nhủ lẽ nào ngươi này tự thấy không sống tiếp được nữa, nên mới muốn mình uống thuốc độc tự sát? Nàng trừng lớn hai mắt ngẩn người quan sát hắn, nhưng lại thấy hắn từ từ cúi đầu xuống gần nàng. Thần Niên sững người giây lát rồi mới hiểu ra dụng ý của hắn, chỉ cảm thấy đầu óc mình như nổ tung, nhất thời mất sạch lý trí, sau đó không quan tâm đến hai cánh môi đang ngậm chặt, liền há ra lớn tiếng mắng: “Phong Quân Dương! Ngươi là tên không biết xấu hổ!”.

Lời nói còn chưa dứt, thì đôi môi của hắn đã chuẩn xác hạ xuống che cái miệng của nàng lại, sau đó không đợi nàng có phản ứng đã mớm luôn viên thuốc vào trong miệng nàng. Thần Niên chưa từng gặp phải tình cảnh này bao giờ, đần cả người, để mặc cho chiếc lưỡi linh hoạt của hắn tiến vào thăm dò môi răng mình, mang theo vị tanh ngọt của máu tươi, đẩy viên thuốc trôi sâu vào trong khoang miệng nàng. Lát sau, Phong Quân Dương ngẩng đầu lên, khóe miệng mang theo ý cười như có như không nhìn nàng.

Thần trí vừa trải qua cú sốc của Thần Niên đã quay trở về, vội vàng dùng sức ho khan, muốn nhổ viên thuốc kia ra ngoài. Ai ngờ Phong Quân Dương thấy nàng như vậy, lại cúi đầu xuống lần nữa, dùng môi chặn lại. Thần Niên vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết, khuôn mặt đỏ ửng cả lên, nhưng không sao tránh được đôi môi của hắn, bèn dứt khoát há miệng cắn một cái thật đau.

Hắn từ từ tránh ra một chút, nhưng không chịu xa hẳn, chỉ mơn man cánh môi nàng lúc gần lúc xa. Thoạt nhìn vào, lại tưởng Thần Niên đang đuổi theo hắn đòi hôn môi. Thần Niên tức đến nổ phổi, lại nghĩ tới việc mình sẽ bị chết bởi viên thuốc độc kia, trong lòng liền cảm thấy vừa hoảng sợ vừa tủi thân. Đơi đến khi viên thuốc hoàn toàn tan ra trong cổ họng, cuối cùng nàng không nhịn được nữa ngoác miệng ra khóc thật to.

Phong Quân Dương thoáng ngây người, lập tức đoán ra viên thuốc độc đã hoàn toàn bị nuốt trôi xuống dưới, hắn không khỏi thở một hơi dài nhẹ nhõm, dùng toàn bộ chút sức lực còn sót lại nằm vật xuống bên cạnh người Thần Niên, nhắm mắt lại chậm rãi điều hòa nội tức trị thương.

Nàng càng khóc càng cảm thấy số mệnh của mình không tốt, chết thì chết, nhưng trước khi chết còn phải chịu sự nhục nhã này. Nàng khóc cả nửa ngày trời vẫn chưa thấy nín, ngược lại càng lúc càng ghê gớm hơn, về sau khóc nức nở nhiều quá lại không khống chế được, đến thở cũng không thể thở như bình thường.

Phong Quân Dương quả thực không thể nghe tiếp được nữa, nhịn không được thở dài, nhẹ nhàng nói: “Viên thuốc đó không chết người ngay được đâu, cô chỉ cần nghe lời, thì tính mạng vẫn có thể bình an vô sự.”

Thần Niên không thèm quan tâm tới hắn, vẫn khóc lóc không ngừng, mãi đến cuối khóc đến không còn hơi sức nữa, mới từ từ dừng lại. Lúc ấy đang là giữa trưa, mặt trời trên đầu chói chang rực rỡ, nhưng hai người bọn họ một thì huyệt đạo chưa được giải khai, người kia thì bị nội thương rất nặng, cả hai ai nấy đều không động đậy, chỉ cùng nhau nằm phơi mình dưới nắng.

Cứ chịu đựng như vậy cho đến lúc trời chạng vạng tối, huyệt đạo bị niêm phong trên người Thần Niên mới dần dần được giải khai, tay chân nàng mềm nhũn bò từ dưới đất dậy, việc đầu tiên chính là giáng cho Phong Quân Dương ở bên cạnh một cái bạt tai. Phong Quân Dương mở mắt, lẳng lặng nhìn nàng, không tức cũng không giận, chỉ thấp giọng hỏi nàng: “Đã hết giận chưa?”.

Thần Niên lửa giận tích đầy một bụng, tìm kiếm khắp xung quanh, chỉ thấy một thanh chùy thủ đang cắm trên cái xác của tên thích khách, liền lảo đảo đi tới đó, hai tay rút thanh chùy thủ ra, rồi quay về bên cạnh Phong Quân Dương, đè thanh chùy thủ lên cổ hắn, lạnh lùng nói: “Đương nhiên là chưa hết giận rồi, không băm vằm ngươi thành trăm mảnh thì ta không nguôi giận được!”.

Phong Quân Dương khẽ nhếch miệng, “Tùy cô, dù sao cũng có cô đi cùng ta, chẳng qua ta chỉ xuống hoàng tuyền trước đợi cô vài ngày thôi.”

Hàng lông mày thanh tú của Thần Niên nhíu cả lại, thò tay ra lần tìm thuốc giải trên người hắn, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ lôi ra tới mấy viên thuốc, viên nào viên nấy hoàn toàn khác nhau, không thể phân biệt được đâu là thuốc độc đâu là thuốc giải. Nàng kéo Phong Quân Dương đứng dậy, xòe bàn tay ra trước mặt hắn, hỏi: “Cái nào mới là thuốc giải?”.

Phong Quân Dương khẽ cười.

Thần Niên hận đến ngứa cả răng, cầm chùy thủ khoa tay múa chân trước mặt hắn, đe dọa nói: “Ngươi có nói không? Nếu không nói ta sẽ xẻo cái mũi của ngươi trước đấy.”

Phong Quân Dương nháy nháy mi mắt, thản nhiên nhìn nàng, hắn nói: “Không nói thì chẳng qua chỉ mất cái mũi, nói rồi thì mất luôn cả mạng, cô cảm thấy ta có nên nói không?”.

Thần Niên phát cáu bật cười, oán hận nói: “Ngươi tưởng rằng ngươi không nói thì ta không tìm được à? Cùng lắm thì cứ tìm khắp người ngươi từ trên xuống dưới là được chứ gì!”.

Phong Quân Dương cười cười, nói: “Đương


XtGem Forum catalog