
ông, mà có thể sống thêm ba năm nữa thôi cũng đã là không dễ rồi!”.
Ông ta nói hết, Thần Niên giống như đang ở giữa mùa đông giá rét căm căm bị người ta hắt một thùng nước lạnh từ đầu tới chân, cả người từ trong ra ngoài đều lạnh buốt tê tái, lạnh đến nỗi toàn thân như muốn phát run, nhưng trên mặt lai nóng bừng như lửa đốt, xấu hổ không biết trốn vào đâu. Phong Quân Dương trúng độc là do sự sơ suất của nàng, Trương Khuê Túc vận công ép độc ra cho hắn cũng là do nàng cầu xin, thậm chí việc buông thả sắc dục phía sau của hắn, nàng càng không thoát khỏi liên quan.
Thần Niên ở chỗ đó nhất thời cứng đờ người, trong lúc tâm trí đang hoảng loạn cực độ thì bàn tay được một người nào đó nhẹ nhàng nắm chặt lấy, nàng có chút đờ đần quay đầu sang nhìn, thấy khóe miệng Phong Quân Dương cong lên cười khẽ khàng với mình, trong lòng Thần Niên càng cảm thấy đau đớn xót xa không thể chịu được, phút chốc nước mắt liền rơi xuống, nhưng lại không muốn bị người khác nhìn thấy, vội vàng cúi thấp đầu giấu đi, nhanh chóng lau khô khóe mắt.
Lão Kiều đứng ở bên cạnh nghe thấy những lời của sư huynh nhà mình cũng ngây người, lại hỏi Triều Dương Tử: “Sư huynh, có thể nghĩ ra cách gì cứu được Thế tử gia không?”.
Triều Dương Tử lắc đầu: “Không cứu được, không cứu được, nhiều nhất ta cũng chỉ kê cho cậu ta mấy đơn thuốc điều dưỡng, Vân Tây của cậu ta không thiếu tiền bạc, thừa sức dùng những loại thuốc tốt để chăm sóc, có lẽ vẫn có thể sống khá thoải mái trong ba năm.
Phong Quân Dương nghe xong những lời này, cười nói với Triều Dương Tử: “Sinh lão bệnh tử vốn là chuyện thường thấy của đời người, cũng chẳng có gì hay để nói cả. Đạo trưởng có thể cứu được thì cứu, không cứu được thì hãy cứ để thuận theo tự nhiên là tốt nhất.”
Triều Dương Tử không khỏi liếc nhìn Phong Quân Dương thêm hồi lâu, nói: “Người quyền quý có thể nhìn thoáng được giống như cậu, cũng không nhiều đâu.”
Phong Quân Dương cười cười, kéo tay Thần Niên đứng dậy, nói: “Đạo trưởng vì ta mà bôn ba ngàn dặm đến đây, trong lòng ta vô cùng áy náy. Nghe nói đạo trưởng thích luyện chế đan dược, trong vương phủ của ta có không ít dược liệu quý hiếm đã có lâu năm tuổi, đợi lát nữa sẽ bảo người tới tặng cho đạo trưởng, cũng coi như món quà cảm ơn của ta.”
“Vậy xin đa tạ Thế tử.” Triều Dương Tử không chút khách khí gật gật đầu, dừng lại một lúc lại bổ sung thêm: “Nhưng ta tới đây cũng không hoàn toàn là vì vết thương của cậu, ta muốn tới núi Thái Hành hái thuốc, tiện đường tới xem bệnh cho cậu thôi.”
Phong Quân Dương cười khẽ, cũng không so đo những chuyện này với ông ta nữa, chỉ kéo Thần Niên vẫn đang có chút ngây ngẩn ra khỏi cửa, để lại hai huynh đệ Triều Dương Tử và lão Kiều ôn lại chuyện xưa. Ra khỏi cửa chưa được bao xa, Phong Quân Dương đang đang muốn gỡ mối tâm tư rối ren của Thần Niên, thì nàng đột nhiên giãy ra khỏi tay hắn, xoay người lại xông thằng vào chỗ ở của lão Kiều.
Triều Dương Tử thấy nàng lại quay lại, cau mày hỏi: “Sao ngươi lại quay lại.”
Thần Niên đi thẳng tới trước mặt ông ta, nhìn chằm chằm hỏi: “Vết thương của hắn thật sự không có cách nào chữa khỏi sao?”.
Triều Dương Tử lạnh lùng đáp: “Không có cách nào hết.”
Thần Niên lại hỏi: “Ngài cũng không có cách ư? Mọi người không phải đều nói ngài có khả năng cải tử hoàn sinh xương khô thành người có da có thịt sao? Tại sao lại không cứu được hắn?”.
Triều Dương Tử nghe vậy cười lạnh hì hì, đáp: “Sở dĩ ta có thể cứu được người chết, đó là vì người đó căn bản chưa chết. Ta không có cách chữa cho hắn đấy, thì sao nào? Ngươi cũng định lấy tính mạng ra uy hiếp, hay muốn dùng quyền thế để ép buộc ta nào?”.
Thần Niên đứng ngẩn người một lúc lâu, chậm chạp lắc đầu, nói: “Người hại hắn là ta, người nợ hắn cũng là ta, có liên quan gì đến đạo trưởng đâu? Nếu đạo trưởng có thể cứu được hắn, ta đương nhiên cảm kích vô cùng, nếu không cứu được hắn, cũng không phải là trách nhiệm của đạo trưởng. Ta trở lại hỏi đạo trưởng thêm lần nữa, chẳng qua là vì trong lòng không chấp nhận được sự thật mà thôi.”
Những lời của nàng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Triều Dương Tử, từ lúc ông ta hành nghề y tới này, đã từng nhìn thấy không ít những người vì bạn bè người thân mắc bệnh nặng không thể chữa khỏi mà nổi giận với thầy thuốc, thậm chí còn có người lấy tính mạng ra uy hiếp ông ta, dường như không cứu được người thì hoàn toàn là trách nhiệm của ông ta. Giờ nhìn thấy một tiểu cô nương như nàng lại có thể nói ra những lời sáng suốt như vậy, Triều Dương Tử thấy vô cùng ngạc nhiên, bất giác nhìn Thần Niên lâu hơn, nói: “Bất kể là ngươi muốn hay không, thì đó cũng là sự thật, không ai thay đổi được. Tiểu cô nương, ta thấy con người ngươi cũng không tồi nên cũng khuyên ngươi một câu, chớ có gả cho vị Thế tử gia ấy, tránh phải……”
“Sư huynh!” Lão Kiều nội lực thâm hậu hơn người thường rất nhiều, ông ta đã nghe ra Phong Quân Dương đang ở ngoài cửa, hoảng sợ vội vàng lên tiếng cắt ngang lời của Triều Dương Tử. Ai ngờ Triều Dương Tử tức giận liếc ông ta một cái, nhưng vẫn không nhanh không chậm nói nốt, “…… cũng tránh phải sau này