
uyện này, nương ta nghe xong càng một mực không chịu, nói là gia đình nàng
thế cô chỉ có một hộ, không có gia tộc chiếu cố, cưới nàng còn không
phải giống như đi ở rể nhà nàng hay sao" Nói tới đây Tô Việt vụng trộm
giương mắt đánh giá Lô Uyển Chi, thấy nàng không giận.
May
quá, Lô Uyển Chi có vẻ rất nghiêm túc đang nghe hắn nói, trên mặt cũng
là dáng vẻ bình tĩnh, không có chút khó chịu nào, Tô Việt mới nói tiếp.
"Ta vào lúc đó cũng không biết nên thực hiện như thế nào, từ nhỏ ta chính
là đứa nhỏ không hay khóc, cho dù bướng bĩnh phạm lỗi bị cha ta đánh,
cũng sẽ chịu đựng không khóc, cho nên lúc nhỏ ta bị đánh không ít, mọi
người đều nói đứa trẻ khóc sẽ có sữa uống, nàng xem đại ca của ta đấy,
lúc nhỏ thì tinh khôn giảo hoạt, lớn hơn ta chín tuổi còn khi dễ ta,
cũng may mà hắn thành gia sớm liền chuyển ra ngoài, nhưng mà sau này sau khi hắn thành gia cũng kịp thời nghĩ lại, bắt đầu dần dần đối xử tốt
với ta" Tô Việt quyết định cố ý rẽ sang hướng khác, hắn thật sự không
muốn đem chuyện xấu của bản thân nói cho nàng dâu nghe, nếu không nàng
còn không cười chê mình cả đời sao.
Lô Uyển Chi nghe xong
trong lòng vừa chua xót lại đau đớn, nhịn không được vươn tay xoa gương
mặt tuấn tú, "Tô Việt, về sau ta sẽ đối xử với chàng thật tốt, cũng
tuyệt đối không để cha chàng đánh chàng nữa".
Tô Việt nghe
xong trong lòng ấm áp, ôm chặt Lô Uyển Chi thâm tình nói, "Ta chỉ biết,
chỉ có nàng dâu của ta đối với ta là tốt nhất!" Hắn nói xong liền chuẩn
bị giở thủ đoạn cởi quần áo Lô Uyển Chi. Hắn thật không ngờ Lô Uyển Chi hiện tại chỉ một lòng muốn biết cho bằng
được, nhất định phải biết tại sao hắn lại chung tình với nàng, cho nên
hiển nhiên mười phần là, Tô Việt không đạt được mục đích.
Thấy vẫn không trốn thoát, Tô Việt than thở chậm rãi mở miệng, "Lúc đó ta
dùng rất nhiều biện pháp muốn cha mẹ ta đồng ý đến nhà nàng cầu hôn, đặc biệt là nghe nói nhà nàng và hộ tú tài ở thôn bên cạnh có ý định đính
hôn, lúc đó ta gấp muốn chết, nhưng mà bất kể ta cầu xin thế nào, dùng
phương pháp gì, cha mẹ ta vẫn cứ không đồng ý. Ngay lúc chúng ta nhốn
nháo, ngươi liền đính hôn, khi đó ta nản lòng thoái chí, nghĩ rằng đời
này nếu không cưới nàng làm thê tử, chuẩn bị làm lưu manh đánh đấm cả
đời. Thời điểm đó, trong lòng ta cũng tức giận cha mẹ ta vô cùng, nên
thường xuyên đi trấn trên tìm thú vui, kết bạn với Đại Hồ Tử bọn họ, tuy rằng ta có đi đổ phường, cũng thường xuyên vào quán rượu nhưng mấy nơi
trăng hoa thật sự chưa từng đến, lúc đó ba người bọn họ nhiều lần lôi
kéo ta cũng không đi".
Tô Việt thề son sắt nói, còn thiếu chút là chỉ tay lên trời mà thề thốt.
Trầm mặc một lúc, Lô Uyển Chi vỗ lên tay hắn, "Ta nhất định tin tưởng chàng"
Thấy nàng nói miễn cưỡng như vậy, Tô Việt nhịn không được lại cam đoan một
chút, cuối cùng mấy câu hứa hẹn như về sau mà nhìn thấy phố trăng hoa sẽ đi đường vòng đều ra khỏi miệng, làm Lô Uyển Chi cười khanh khách, lúc
này hắn mới phát hiện chính mình bị nàng dâu cho vào bẫy, nàng thật ra
không có hắn.
Nhịn không được chọc tay cù ngứa Lô Uyển Chi,
đã nhiều ngày ở chung dĩ nhiên hắn biết rõ điểm yếu của nàng chỗ nào, cổ nàng là nơi không thể chạm vào, chỉ cần vừa chạm nhẹ sẽ làm nàng cười
cả nửa ngày trời.
Lô Uyển Chi biết rõ mánh khóe của hắn, vội
vàng bắt chéo hai tay gắt gao bảo vệ cổ. Nhưng nàng thật không ngờ Tô
Việt lại tấn công ngay giữa người, Tô Việt không khách khí bắt lấy hai
nửa vòng tròn run rẩy của nàng, Lô Uyển CHi hoảng sợ do bị lừa, vội vàng thả tay xuống muốn ngăn cản bàn tay xâm nhập của Tô Việt, nhưng đã
không còn kịp nữa.
Theo cử động trằn trọc rong ruổi từ bàn
tay đến đỉnh cao ngất của Lô Uyển Chi, tiếng mắng chửi giận dữ trong
miệng nàng cũng biến thành tiếng hét to nũng nịu, cuối cùng còn chìm đắm trong dục vọng tê dại vô tận.
Lần này, Tô Việt không muốn
tiếp tục thử bất kỳ tư thế nào trong sách, bởi vì hắn đã hoàn toàn nhớ
kỹ trong lòng, vừa chạm vào là có thể bắt đầu không cần nghĩ nhiều, cho
nên trong lúc cơ thể hắn và Lô Uyển Chi đangg đấu tranh hùng dũng một
lúc lâu sau đột nhiên dừng lại, làm Lô Uyển Chi bất mãn rầm rì vài
tiếng.
Tô Việt hắc hắc cười mấy tiếng, tiếp đó ôm chặt thân
thể mềm mại dưới thân, xoay người một cái lập tức đảo ngược người lên
trên, trong nháy mắt hai người đã đổi vị trí cho nhau, Lô Uyển Chi kinh
ngạc kêu 'A' một tiếng.
Nàng từ trên cao nhìn xuống hai mắt
đỏ ngầu vì dục vọng của Tô Việt, vẻ thẹn thùng trên mặt nàng càng tăng
thêm, một bàn tay nhỏ không biết đặt như thế nào cho phải trên cơ thể
trần trụi của Tô Việt, đợi tới khi phản ứng kịp cũng là lúc không ngừng
đấm nhẹ lên ngực Tô Việt, la hét đừng làm như vậy, cúi người dán lên
người trần của người bên dưới, da thịt chạm vào nhau mang đến sự rung
động, làm hại Lô Uyển Chi □ không ngừng run rẩy, cắn nơi nào đó của Tô
Việt không tha, Tô Việt thiếu chút nữa kìm nén không xong.
Cũng may, Tô Việt cắn răng chịu đựng, có gắng nhịn đè nén dục vọng này
xuống, nâng cơ thể Lô Uyển Chi dậy, nhẹ giọng bên tai nàng thì thầm một
câu, khiến