
ìn cô gái bên cạnh mình vẫn ngây
như phỗng, nghiêm trang mở miệng, “Nam Nam Thiến, em còn không có trả lời vấn
đề của tôi, em nguyện ý gả cho tôi chứ?”
“Người đâu, đem cô gái kia
rời khỏi chỗ nàycho ta!” Không đợi cô gái kia trả lời, Khấu Hạo Hâm đột nhiên
ngắt lời.
Hai gã nhân viên động thủ chế
trụ Khấu Đạt vừa rồi lập tức tiến lên.
“Ai dám động vào cô ấy?” Khấu
Đạt vẻ mặt lạnh lùng lập tức trừng mắt dọa hai gã nhân viên kia, làm cho bọn họ
không thể động đậy. Anh nắm chắc cơ hội vội lấy tay vỗ vỗ lên mặt cô, lại hỏi:
“Em nguyện ý gả cho tôi chứ, Nam Nam Thiến?”
Bị anh vỗ như vậy, cô rốt cục
lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn, không dời mắt khỏi anh.
“Tôi...” Cô thử mở miệng,
nhưng bởi vì quá khẩn trương mà không thành công.
“Đừng gấp gáp, thực ra chỉ
cần em nói đồng ý là được.” Anh lấy ánh mắt dụ khiến cô gật đầu.
Khấu Hạo Hâm cũng không mở
miệng, chỉ lạnh lùng trừng mắt, nếu cô ta dám có ý định tôm mà muốn ăn thịt
thiên nga(*), cô ta nhất định phải chết!
(*) Đũa mốc mà chòi mâm son.
“Tôi... Tôi gọi là Nam Thiến,
không phải Nam Nam Thiến.” Cô gái rốt cục thành công nói ra điều muốn nói,
nhưng làm cho người ta thực há hốc mồm.
Khấu Đạt kinh ngạc trừng mắt
nhìn.
“Hảo, Nam Thiến, em nguyện ý gả cho tôi chứ?” Nhanh
chóng hồi phục lại như thường, anh nói.
“Vì sao đột nhiên muốn kết
hôn với tôi? Anh không biết tôi.” Cô khó hiểu.
Nghe vậy, anh cứng họng nhìn
cô, đột nhiên cảm thấy nữ nhân này nhất định là đầu hơi bị ngốc, nếu không gặp
được nam nhân giống anh có điều kiện tốt như vậy cầu hôn, có nữ nhân nào mà
không mừng rỡ như điên, gật đầu ngay lập tức? Chỉ có ngu ngốc mới có thể hỏi vì
sao.
Mà anh sẽ không xui xẻo như
vậy chứ, tùy tiện bắt lấy một người ngu ngốc?
“Nam Thiến, cô nói cô tên Nam
Thiến có phải không?” Khấu Hạo Hâm đột nhiên mở miệng. “Cô có thể từ chối lời
cầu hôn của nó, chỉ cần cô cự tuyệt, ta lập tức gọi người đưa một trăm vạn hậu
tạ cô ngay.”
“Một trăm vạn?” Cô tròn mắt
thốt lên.
“Đúng, một trăm vạn.”
Khấu Đạt trừu nhanh cằm,
trừng mắt nhìn phụ thân, cũng trừng mắt bên cạnh nữ nhân thấy tiền sáng mắt.
Chẳng lẽ nói thế giới này thật sự không có một nữ nhân không thể để tiền tài dụ
hoặc sao? Cho dù ngu ngốc cũng giống nhau?
“Cám ơn, nhưng nếu tôi thật
sự cự tuyệt lời cầu hôn của thiếu gia, cũng không thể nhận tiền của ngài.” Nam
Thiến lắc đầu.
Kinh ngạc nhướng cao mày,
Khấu Đạt quay đầu liền thấy phụ thân cũng có vẻ mặt không thể tin.
“Cô ngại tiền quá ít sao? Nếu
là...”
“Không phải, tôi chỉ là cảm
thấy không có công không nhận thưởng.” Nam Thiến còn thật sự giải thích. “Hơn
nữa...” Cô đột nhiên muốn nói lại thôi.
“Hơn nữa cái gì?” Khấu Đạt
nhịn không được tò mò hỏi. Cô gái này thật sự rất ngu ngốc sao? Thế nhưng lại
nói ra không có công không nhận thưởng này, thực hoài nghi cô ta thật sự ngốc
như vậy, hay chỉ là đang diễn kịch?
“Khấu Đạt thiếu gia, anh thật
sự muốn cùng tôi kết hôn sao?” Cô đột nhiên xác nhận.
Hơi sửng sốt một chút, anh
gật gật đầu.
Nếu cô ấy thật sự không bị
tiền của phụ thân mê hoặc, kết hôn với cô ấy có gì không được đâu? Tóm lại so
với việc lấy một người vì tiền mà sau này phản bội anh, hoặc là chính mình từ
đáy lòng kháng cự lại không phải sao?
“Nếu anh nói thật, như vậy...
tôi đồng ý lấy anh.”
Câu trả lời này không chỉ làm
cho người cầu hôn ngạc nhiên, mà còn làm cho Khấu Hạo Hâm, trong nháy mắt thốt
ra mức giá cao ngút trời.
“Năm trăm vạn, ta cho cô năm
trăm vạn!”
“Giá lập tức tăng ngay lên
năm lần, ba có phải là nên lo lắng một chút hay không?” Liếc mắt nhìn phụ thân một
cái kèm nụ cười lạnh, Khấu Đạt mở miệng hỏi nữ nhân bên cạnh.
Nam Thiến không chút do dự
lắc đầu.
“Nếu cô gả cho nó, thì về sau
dù sớm hay muộn cũng đều có thể nhận được tài sản khổng lồ của Khấu gia chúng
ta? Mười phần sai, bởi vì chỉ cần cô không ly hôn nó, ta sẽ không đưa tiền cho
nó, tốt nhất cô nên hiểu rõ một chút.” Sắc mặt Khấu Hạo Hâm biến đổi trở thành
uy hiếp.
“Ông ấy nói thật đó. Nếu em
cùng tôi kết hôn, khả năng cuộc sống sẽ không giống như em tưởng tượng đâu.”
Khấu Đạt trả nói.
“Không quan hệ, em có việc làm.”
Cô không để ý chút nào hết.
“Cô cho là chống đối ta, còn
có thể tiếp tục làm việc ở đây sao?” Khấu Hạo Hâm hừ một tiếng.
“Tôi sẽ tiếp tục đi tìm việc
khác để làm.” Nam Thiến trả lời thật sự nhanh chóng.
“Ha ha...” Khấu Đạt đột nhiên
nở nụ cười. “Trả lời hay, trả lời rất tốt.” Anh cười vỗ tay.
“Ta sẽ cho anh hối hận nếu
làm trái ý ta.” Tức đến run người, Khấu Hạo Hâm nghiến răng nghiến lợi nặng lời
với tiểu nhi tử.
Khấu Đạt không để ý nhún nhún
vai, sau đó như muốn làm phụ thân tức chết, lôi kéo Nam Thiến về phía thang máy,
vừa đi vừa nói: “Đi thôi Nam Thiến, cải lương không bằng bạo lực, giờ chúng ta
phải đi đăng kí kết hôn.”
Nam Thiến quay đầu nhìn
thoáng qua, chỉ thấy chủ tịch trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô, khiến
cho cô hơi run. Nhưng khi ánh mắt dừng tại bàn tay mình được nắm bởi nam nhân
này, cảm nhận được sự kiên định của anh, nỗi lo sợ