
ang lên thì lặp tức theo bản năng mà
ngẩng đầu, phất tay về phía cô. Vinh Nhung nắm chặt túi trong tay, Tống
Hải Thanh quay đầu lại nhìn cô sắc mặt lạnh ngắt như tờ. Vinh Nhung mơ
hồ đoán được nguyên nhân bà ta mất hứng, bước chân trong nháy mắt cũng
trở nên nặng nề.
"Ngồi." Tống Hải Thanh miệng hơi cười, thậm chí săn sóc đến mức giúp Vinh Nhung vén mới tóc đang rủ xuống ra sau tai.
Chung Hách cười với cô, Vinh Nhung cười không nổi, chỉ là có Chung Hách ở đây thì cô đã cảm thấy chuyện hình như có chút nghiêm trọng đến mức sắp mất đi phạm vi khống chế của mình rồi. Quả nhiên khi cô ngồi xuống
không bao lâu thì nhìn thấy Tống Hải Thanh mở ví ra, chậm rãi lấy ra một vật đẩy tới trước mặt Vinh Nhung và Chung Hách.
Sắc mặt Vinh Nhung trắng bệch, hộ khẩu!
Tống Hải Thanh bưng cà phê lên nhấp một ngụm: "Ngày hôm qua chúng ta đã
nói chuyện với cha của tiểu Hách rồi, ông ấy cũng hi vọng hai đứa kết
hôn sớm một chút. Cô thấy chi bằng hôm nay đi, cô đã tìm người coi ngày
rồi, họ nói hôm nay là ngày tốt."
Chung Hách hình như là vô cùng cảm kích, trên mặt không có quá nhiều sự
khiếp sợ. Vinh Nhung kinh ngạc nhìn anh, đụng đụng cánh tay của anh:
"Này, nói chuyện đ."
Chung Hách cũng theo cô, nói thầm: "Nói gì?"
"Chúng ta là giả bộ ...." Vinh Nhung nóng nảy, tại sao người này đến lúc này rồi mà vẫn còn bình tĩnh như vậy chứ?
Chung Hách cười nhẹ, đến gần bên tai cô: "Dù sao thì tôi cũng đang muốn
tìm người kết hôn, tại sao lại không tìm em? Không phải trước mắt chúng
ta đang hợp tác rất vui vẻ hay sao?"
"!" Vinh Nhung kinh ngạc nhìn anh, một hồi lâu cũng không ngậm miệng lại được. Người này, người này có thể tùy ý hơn nữa được không.
Vinh Nhung nhìn thấy Chung Hách bên này đã không còn hy vọng gì rồi,
đành chuyển sang nói với Tống Hải Thanh: "Mẹ, bây giờ con mới năm thứ
hai đại học, tại sao phải kết hôn gấp tới vậy?"
"Bây giờ sinh viên đại học kết hôn rất nhiều mà." Chung Hách giống như
vô tình chen miệng vào, Vinh Nhung dùng giày cao gót của mình hung hắng
mà đạp cho anh một cái. Chung Hách nhe răng trợn mắt cắn răng ôm bắp
chân thẳng của mình.
Tống Hải Thanh dĩ nhiên là biết trong lòng Vinh Nhung hoàn toàn không hề cam lòng, mới chậm rãi để cái ly trong tay xuống, hạ mí mắt từ từ vuốt
cái thìa: "Đây là ý của cha con, con và tiểu Hách trước tiên hãy đi đăng ký. Tiếp theo...." Bà nâng tầm mắt lên, ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú
vào Vinh Nhung: "Tiểu Hưởng và Tô Mộng cũng sẽ đi đăng ký. Mẹ chỉ là
muốn con đăng ký trước hai đứa nó, bây giờ thì tùy con."
Thân thể Vinh Nhung cứng đờ ở tại chỗ, sững sờ nhìn Tống Hải Thanh, bên
tai vẫn quanh quẫn mấy câu bên tai của bà. Tiểu Hưởng và Tô Mộng sẽ đi
đăng ký! Cô đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy, sớm biết rằng, cứ mỗi
lần cô nghĩ tới lúc này, thì lòng sẽ đau như dao cắt, cuối cùng cô không chịu nỗi nữa sẽ nói với chính mình, lần sau nữa độc ác quyết tâm thừa
nhận sự thật này, còn lần này, hãy để cho cô phóng túng thêm một lần
nữa, ích kỷ một lần nữa.
Nhưng rốt cuộc vẫn phải đợi đến ngày này, cuối cùng còn vào lúc cô không hề có chuẩn bị. Lúc mà cô còn chưa có phòng bị xong.
Im lặng một lúc lâu, Chung Hách nhìn Vinh Nhung giống như tượng đá, không hề tức giận.
"Này, theo anh thì kết hôn cũng không phải là trọng hình gì đâu. Đâu cần phải hoảng sợ và đau lòng tới vậy chứ?" Chung Hách vô cùng buồn bực,
nha đầu này đúng là có thể đánh vào tự ái của người khác. Lúc bắt đầu
thì vô cùng thích sạch sẽ, bây giờ lại trực tiếp ghét bỏ cả người của
anh luôn.
Vinh Nhung thu hồi lại tin thần, động tác chậm chạp quay đầu nhìn Chung
Hách. Chung Hách bị cô nhìn đên rụt rè, nuốt một ngụm nước bọt: "Ách,
sao vậy? Làn da của anh ổn rồi, ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn ra
được. Nếu gả cho anh... anh sẽ nói cho em biết nên bảo vệ thế nào...."
"Được." Vinh Nhung cắt đứt lời của anh, khẽ mỉm cười nói: "Chúng ta đi đăng ký thôi."
"? !" Chung Hách ngạc nhiên, chuyện này.... Hỉ nộ vô thường quả nhiên là bản tính của phụ nữ.
Tống Hải Thanh hài lòng cười, nhìn về phía Chung Hách ý vị sâu xa nói:
"Nhung Nhung của dì từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, đặc biệt rất biết nghe
lời. Nhưng sau này không cho phép cháu khi dễ nó, nếu không dì cũng sẽ
không tha cho con."
"Dì cứ yên tâm, con sẽ đối xử tốt với cô ấy."
Lúc nói lời này thì trong lòng Chung Hách như có cái gì đó sắp tràn ra,
nghiêng mặt nhìn người con gái bên cạnh, gương mặt mất hôn đang ngẩn
người nhìn hộ khẩu để ở trên bàn.
*
Tối hôm qua uống quá nhiều rượu không ngủ được, say khi say rượu thì lúc tỉnh giấc đầu lại đau vô cùng. Vinh Hưởng đè ép huyệt thái dương, cầm
lấy đồng hồ báo thức đặt ở một bên nhìn thời gian. Đã sắp 12 giờ, sao
anh lại ngủ lâu tới vậy. Đang đứng dậy chuẩn bị đi tắm, thì điện thoại
di động đều đầu giường run lên.
Nhìn thấy người gọi chính là Dịch Phong đã lâu rồi không có liên lạc.
Vinh Hưởng cười cười nhận điện thoại: "Tại sao lại gọi cho mình. Ở trong quân đội bị kìm nén quá rồi hả?”
"Hứ, còn có tâm tình lắm mồm, cái gì cậu cũng đừng nói, hãy để mình
nói." Giọng nói của