Giai Thoại Anh Và Em

Giai Thoại Anh Và Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325390

Bình chọn: 8.00/10/539 lượt.

ở sau lưng tỉ mỉ hôn vành tai của cô, sau đó nâng cao hông của cô cùng cô hòa làm một thể. Vinh Nhung ra sức cùng anh triền miên, sự nhiệt tình của cô làm cho anh có chút chống đỡ không được.

Vinh Nhung cảm thấy trong cơ thể mình có gì đó không ngừng trở nên to lớn, nổi lên lại bị anh đè dưới thân.

Cô giãy dụa, xinh đẹp nở rộ. Vinh Hưởng hôn lên môi mỏng của cô, hơi thở gấp gáp không ngừng va chạm. Sắc mặt Vinh Nhung ửng hồng, ngón tay bấm sau vào vai anh, thân thể không khống chế được mà co rút nhanh.

Vinh Hưởng đỡ chặt eo của cô, hôn đến mức cô gần như không thở nổi, hơi thở của anh nồng đậm, có giọt mồ hôi lướt qua lồng ngực từ từ chảy xuống chỗ hai người đang dây dưa. Vinh Hưởng cảm thấy không ổn, nghĩ rằng mình phải nhanh chóng rút ra, lại bị cô gắt gao ngồi ôm chặt lấy không buông. Vinh Nhung quấn lấy hông của anh, vòng quanh anh dùng lực mút hôn, “Chúng ta lại thử lại một lần nữa, một lần cuối cùng…. Cho em một đứa bé, cầu xin anh.”

Vinh Hưởng cứng ngắc, đôi mắt thâm thúy nhìn cô. Anh đè cô xuống, động tình hôn, chất lỏng nóng bỏng đều lưu lại ở chỗ sâu nhất.

Yêu một người, thường hay gặp lại những chuyện rất phức tạp. Giống như bây giờ, anh không bỏ được cô, không đành lòng nhìn cô phải trải qua đau khổ, nhưng lại không đấu lại sự cầu xin của cô. Anh luôn luôn không có cách nào từ chối cô, đến cuối chuyện gì cũng đều rơi vào kết quả thỏa hiệp.

*

Năm nay, Vinh Nhung 24 tuổi, là thời gian tốt nhất để thụ thai. Cô không đi bệnh viện, từ chối bất kỳ kiểm tra nào, núp ở thế giới của mình không chấp nhận ý kiến của bất kỳ người nào. Vinh Hưởng thử mấy lần, sau cũng bỏ qua, chỉ là cố gắng dành nhiều thời gian cho cô.

Hồng Mộ thường bắt đầu đi qua lại giữa LA và thành phố N, mỗi lần nhìn Vinh Nhung bằng ánh mắt muốn nói lại thôi.

Vinh Nhung và Vinh Hưởng cũng không biết rõ tâm tư của Hồng Mộ, rõ ràng trong lòng bà cũng rối rắm muốn chết, nhưng mà ở tại trước mặt hai đứa nó còn phải giả bộ bình tĩnh. Vui vẻ nhất chính là bà ngoại Hồng khi biết rõ mọi chuyện, ngày ngày đều dặn người làm chuẩn bị rất nhiều canh bổ. Thân thể Vinh Nhung vốn luôn gầy yếu, bây giờ bắt đầu trở nên đầy đặn.

Ngày sinh dự tính càng đến gần, mọi người ngược lại cũng buông lõng đi rất nhiều. Cục diện đã định, không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn chờ đợi. Có lẽ, sẽ có không kết cục giống như vậy.

Buổi tối Vinh Nhung ôm tự điển coi, Vinh Hưởng vừa vào phòng ngủ liền nhìn thấy trên mũi cô có thêm một cái gọng kính, dáng vẻ có chút tức cười. Vinh Hưởng nằm ở bên cạnh cô, bàn tay đặt lên bụng của cô, “Đang xem gì vậy?”

“Anh, chúng ta đặt tên cho con là gì đây?”

Vinh Hưởng có chút khó xử, chuyện đặt tên thế này, anh thật sự có chút không hiểu, nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu. Vinh Nhung buông từ điển trong tay xuống, nằm tựa vào trong lòng anh, “Dù sao thì tên ở nhà em cũng đã nghĩ xong.”

“Có chút ít còn hơn không… Cho nên gọi là Tiểu Liêu (trò chuyện - ỷ lại).”

Trong lòng Vinh Hưởng thở dài, đứa bé này từ đầu đến cuối cũng không có kiểm tra gì, Vinh Nhung lại chọn cái tên này, thì đã quyết định muốn đứa bé. Hơn nữa, mặc kệ đứa bé khỏe mạnh hay không, cô đều quyết tâm không thể từ bỏ.

Vinh Hưởng vuốt mấy sợi tóc mềm mại của cô, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, “Nhung Nhung, cám ơn em.”

Vinh Nhung cong khóe môi lên, từ từ nhắm mắt lại, “Nếu như không có một đứa bé, em đối với anh sao được gọi là yêu hoàn chỉnh.”

*

Tiểu Liêu ra đời vào đầu mùa hè, so với thời gian dự tính trước một tháng.

Vinh Hưởng khẩn trương nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật. Vinh Nhung còn chưa tới ngày sinh dự tính là đã vỡ nước ối, nhưng vẫn chưa bắt đầu đau bụng sinh, cửa mình không có mở, chỉ có thể sinh mổ. Hồng Mộ, bà ngoại Hồng và Tô Mộng đều ở đây, còn có thêm vài người phụ nữ khác.

Lúc đứa bé được ôm ra ngoài, mọi người đều ngẩng ra đứng tại chỗ không dám động, không khí trong nháy mắt cũng yên lặng lại. Bác sĩ nhìn thấy người nhà bệnh nhân im lặng. Chỉ có bà ngoại Hồng là phản ứng đầu tiên, vội vàng bước lên ôm lấy đứa bé.

Bác sĩ cười nói, “Chúc mừng, là một bé gái, nặng 3.17kg, rất khỏe mạnh…”

Hốc mắt Vinh Hưởng cảm thấy cay cay, dường như có nước mắt chảy xuống.

Rất khỏe mạnh!

Hồng Mộ và Tô Mộng bên cạnh ngược lại rất phối hợp với tình hình vui mừng đến phát khóc, tranh giành cướp giật đi xem đứa bé. Bà ngoại Hồng đem đứa bé nhét vào trong ngực anh, “Nhìn một chút đi, đây là con gái của cháu, rất đáng yêu.”

Tay chân Vinh Hưởng luống cuống, không biết nên làm sao để ôm, cương hai cánh tay nhìn vật nhỏ trong ngực, nhìn hồi lâu nhăn lại mày, “Sao không giống như trong tiểu thuyết miêu tả vậy, nhăn nheo như bà cụ?”

“….”

Mấy người phụ nữ bên cạnh im lặng trợn trắng mắt, Hồng Mộ vỗ vào ót của anh một cái, “Đồ ngốc, đứa trẻ nào mới sinh mà không như vậy.”

“….”

Vinh Hưởng nhìn vật nhỏ trong ngực đã bị cướp đi, lại nhìn thấy mấy người phụ nữ kia vây quanh lấy con anh, bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, cầm lấy bàn tay nhỏ của bé. Vinh Hưởng buồn bực suy nghĩ, hình như đó là con gái của anh mà?

Kế tiếp Vinh Nhung được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, sắ


XtGem Forum catalog