
người ngoài, quan hệ của bọn họ so kiếp trước thì thân mật quá nhiều, quả thật chính là một đôi anh em có tình cảm cực tốt. Dĩ nhiên, chỉ có cô hiểu rõ nhất, người ngoài làm thế nào lại biết kiếp trước anh và cô có bao nhiêu gay go.
Vào đêm khuya yên tĩnh Vinh Nhung từng một lần nghĩ tới, có lẽ kiếp này thật ra cái gì cũng thay đổi.
Vinh Hưởng đối với cô, trừ tình cảm anh em thì không còn gì khác. Chỉ sợ ngay cả bọn họ là anh em ruột anh cũng không biết. Anh bây giờ, đã không phải là người dây dưa yêu hận với cô.
Nghĩ như vậy thì Vinh Nhung lại cảm thấy mình rất cô đơn, giống như có cái gì để cô dựa vào sống sót bị rút khỏi cơ thể của chính mình, chỉ còn lại một thân xác đổ nát trống không .
Ở trên đời này, cô chỉ có một người kia, sau khi chết lại sống lại, rõ ràng càng có nhiều tình thân, nhưng cô đối với anh vẫn nhớ mãi không quên.
Nhìn thân thể của anh càng ngày càng cao lớn, so với lúc trước càng giống nhau. Người yêu đang ở trước mắt, nhưng cô chỉ có thể lần lượt nhắc nhở mình, người này, không được yêu, yêu sẽ không dậy nổi, yêu không được. Vinh Nhung bị loại tình cảm này giày vò đến mức dường như muốn mất trí.
Cô thường thường nghĩ, tại sao cô lại mang theo trí nhớ. Tại sao sống lại, cô vẫn là cô? Nếu như anh cũng tới, thì sẽ như thế nào? Sẽ vì cô mà cố gắng thay đổi tất cả sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, Vinh Nhung không khống chế được mà rơi lệ, đối với anh qua từng ngày lại nhớ nhung sâu hơn, thậm chí vượt qua oán giận lúc tuyệt vọng rồi tự sát.
Cái loại linh hồn thiếu cảm giác càng ngày càng sâu. Kiếp trước, vì anh yêu cô mà cô sống, kiếp này vì hận, vì thoát khỏi mà tồn tại. Hiện tại tất cả đều thoát khỏi quỹ đạo bình thường, nhà họ Vinh luôn an lành. Cô thì lại có chút mờ mịt, làm như thế nào để tiếp tục? Ở lại nhà họ Vinh có ý nghĩa gì, ở lại bên cạnh Vinh Hưởng là vì cái gì?
*
Vì vậy, lúc Vinh Nhung kết thúc việc thi cấp ba, đã chọn trường Thanh Thịnh cho học sinh nữ. Thanh Thịnh chuyên dành để giáo dục học sinh nữ, trông nôm vô cùng kín đáo, học sinh chỉ có có thể về nhà vào chủ nhật. Vinh Nhung nghĩ muốn từng chút một thoát khỏi nhà họ Vinh, rồi cuối cùng hoàn toàn rời đi khỏi người kia.
Không thấy được, từ từ đều sẽ khỏi hẳn chứ?
Vinh Nhung bốc đồng tự mình quyết định, không có hỏi ý Hồng Mộ và Vinh Kiến Nhạc. Đương nhiên Vinh Hưởng cũng không biết, lúc đó anh đã được tuyển thẳng vào một trong những trường trung học số một. Khi Vinh Nhung đem thư thông báo của Thanh Thịnh đưa tới trước mặt Hồng Mộ thì phản ứng của Vinh Hưởng cũng vượt quá dự liệu của cô.
Anh thật bình tĩnh, chẳng nói đúng sai nhìn cô cười, không có một tia khiếp sợ hoặc kinh ngạc. Dáng vẻ kia, giống như là đã sớm biết rõ hành vi của cô, Vinh Nhung cho là biểu hiện của anh và điều cô suy đoán sẽ giống nhau. Người này, quả nhiên không phải anh, không phải là Vinh Hưởng cô vừa yêu vừa hận rồi.
Vinh Nhung ở trường ngày ngày rất bình thản, mỗi ngày đi học tan giờ học, phòng học, kí túc xá và thư viện. Bên cạnh đều là học sinh nữ cùng trang lứa, Vinh Nhung cùng các cô ở chung một chỗ, từ từ tâm tình cũng mở rộng hơn. Không hề sa vào trí nhớ của kiếp trước nữa, trừ khi thỉnh thoảng đại não trống không thì sẽ nhớ nhung anh, nổi nhớ như điên tràn lan không ngừng.
Vinh Hưởng chưa có tới thăm cô lần nào, nhưng mỗi ngày đều có tin nhắn, le que mấy cái chữ, đều là thăm hỏi bình thường và quan tâm. Có lúc trực tiếp gửi dự báo thời tiết, bảo Vinh Nhung nhìn phía trên có mưa vừa, nhớ mặc thêm quần áo. Khi cô nhìn thấy thì không kiềm chế được mà sẽ cong khóe mắt lên.
Chủ nhật trở về, có lúc cũng không có anh, có lúc anh lại ngồi trước máy vi tính không biết bận rộn cái gì, cứ như vậy một mạch tới đêm khuya. Vinh Nhung có lúc nửa đêm rời giường đi vệ sinh, còn có thể bắt nhìn thấy trong phòng anh đèn vẫn sáng.
Vinh Nhung không khỏi nhíu mày, bài tập lớp mười một thật sự nhiều tới như vậy sao?
Thời gian thấm thoát đã đến cuối đông mười sáu tuổi, nửa đêm lúc ba giờ Vinh Nhung bắt gặp anh đang phòng bếp pha cà phê, loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng mơ hồ bên trong, làm cho cô bị dọa đến thiếu chút nữa nghẹn ngào gào lên. Nhìn anh mặt mày nồng nặc sự mệt mỏi, vẫn còn bưng cà phê đi vào trong, Vinh Nhung không biết làm sao lại có chút nhớ đồng thời còn có chút phát giận.
"Hơn nửa đêm uống cà phê làm gì?" Vinh Nhung ngửi thấy mùi cà phê nồng nặc, lông mày không tự chủ mà nhíu thật chặt lại. Lại không thêm đường?"
Trong mắt Vinh Hưởng có chút ý cười, vẻ mặt cũng rất bình thản, "Còn có chút chuyện làm chưa xong."
"....Bài tập của anh nhiều tới vậy sao?" Suy nghĩ một chút lại cảm thấy rất bình thường, cũng sắp lớp mười hai rồi, bài tập cần phải nhiều. Chỉ là hình như không cần liều mạng đến như vậy chứ?
Vinh Hưởng nhìn cô một hồi, khẽ cười cười, lại không đáp lại. Chỉ là ánh mắt đảo qua váy ngủ của cô, "Buổi tối nhớ mặc thêm áo, bắt đầu mùa đông rồi, buổi tối sẽ rất lạnh."
"A." Vinh Nhung gãi gãi đầu, có chút không tự nhiên.
Hai người đứng trong phòng khách, thỉnh thoảng chuông đồng hồ sẽ phát ra tiếng vang, bên tai đều yên lặng khôn